Chương 1422: CPLPTVNKCĐKNCAHMGSVNĐĐQCTKTTĐÁCHCĐ, BTT(Q6)
Chương 1422: Chuyến Phiêu Lưu Phi Thường Và Những Kì Công Kinh Ngạc Của Anh Hùng Mộng Giả Sunless Và Những Đồng Đội Quả Cảm Trong Kim Tự Tháp Độc Ác Của Sợ Hãi Cổ Đại, Bản Tóm Tắt (Quyển VI)
Sau cú sốc ban đầu của lần gặp gỡ này lắng xuống, Sunny và Effie chậm rãi hướng sâu hơn vào trong đảo. Sunny đang đi ngược lại đường của mình, còn Effie thì chưa từng đi xa như vậy vào khu rừng sương mù này trước đó – phần lớn thời gian của cô trên Bông Hoa Gió là ẩn núp khỏi những Sinh Vật Ác Mộng hung tợn mà sống ở trên bờ biển.
Cô rồi cũng đã đi ra xa để tìm kiếm Jet, nhưng mà lại tìm thấy Sunny thay vào đó.
Cậu vẫn còn đang bình phục lại từ việc nữ thợ săn sung sức là đang có thai...và người cha thì là người Ngủ mà đã từng dưới quyền chỉ huy của cậu. Đó là rất nhiều để có thể tiêu hóa và chấp nhận.
Nó cũng thay đổi rất nhiều thứ...
‘Thảo nào Jet đã nói rằng cô là người duy nhất giết nhiều kẻ địch.’
Effie vẫn sở hữu sức mạnh và sức bền bỉ của mình, và Sunny vẫn đang hưởng lợi từ Kĩ Năng Vượt Bậc của cô...nhưng mà nữ thợ săn là không ở điều kiện nên chiến đấu. Điều kiện của cô không chỉ khiến cô chậm và kém dẻo dai hơn, mà sự đòi hỏi của một trận chiến là quá nặng nề cho tình trạng hiện tại này của cô.
Trận chiến gì chứ? Cô thậm chí không thể cưỡi Ác Mộng, nên họ phải đi ở tốc độ chậm chạp đến đau đớn.
‘Đó là một vấn đề.’
Giờ khi Effie đang ở với cậu, Sunny không còn có thể vượt qua vực thẳm kia theo cùng cách mà cậu đã làm trước đó...có nghĩa là họ sẽ phải đi vòng qua nó. Thêm vào tốc độ vốn không đủ này, cơ hội họ đến được phía bên kia hòn đảo trước khi vòng lặp kết thúc là rất thấp.
Cậu cũng không thể chạy khỏi những Sinh Vật Ác Mộng sống trong khu rừng kia – đó đã là khả thi khi Sunny có thể thoải mái sử dụng Bước Bóng Tối, nhưng mà người duy nhất mà có thể đi cùng cậu vào vòng tay của bóng tối là Nephis. Với Effie, cậu phải ở trong trạng thái vật chất này.
Đột nhiên, vùng sương mù rộng lớn của hòn đảo địa ngục này lại có vẻ bao la và đáng sợ hơn trước đó vô số lần.
Tuy nhiên, Sunny giữ những ý nghĩ đó cho riêng mình.
“...nên, bọn tôi đã có một tháng tốt lành, thư giãn trôi xuôi dòng trên cái xác của một con Quái Vật Vĩ Đại trong lúc nó chậm rãi bị ăn thịt bởi một bầy sinh vật ghê gớm. Nghe rùng rợn, tôi biết, nhưng thật ra thì đó khá là yên bình. Ừ thì...sao cũng được, đến cuối cùng, tôi đã phải biến thành một con rắn biển khổng lồ và giết một con rắn khác, thậm chí càng khổng lồ hơn nữa. Thứ kia hóa ra là vị vua cũ của Chạng Vạng...”
Effie yên lặng nhìn chăm chú.
“...Nhưng mà Dusk, người mà tôi đã giết trước kia, hóa ra lại là...Cassie! Đó là đúng, cô ấy đã sống một cuộc sống ngọt ngào trong một cung điện xinh đẹp từ một thời gian rồi. Nói về gặp may ha? Nên, chúng tôi chữa trị con thuyền ở Thất Sủng và đi thuyền đến giết một nữ tiên tri khác. Kẻ này thì tôi chưa từng giết. Cô ta cũng là một Bạo Chúa Đồi Bại, nhưng Cassie đã xử lý cô ta chỉ với một đòn. Cái quái gì chứ, tôi lúc đó thấy xấu hổ muốn chết...có lẽ tôi phải mất ít nhất một đòn rưỡi, cô biết không hả?”
Nữ thợ săn hít sâu một hơi.
“...vậy nên, chúc mừng! Giờ thì cô biết cô có một kẻ sinh đôi độc ác từ tương lai. Và Kĩ Năng Biến Thân của cô là trở thành thật sự cao. Như thể cô chưa đủ cao ấy! Đúng rồi, song sinh độc ác của Jet cũng ở đây, và cô ta thậm chí còn kém dễ chịu hơn. Nếu như không nhờ có vòng lặp thời gian, tôi đã chết vì cô ta rồi.”
Sunny ngừng lại vài giây, rồi gật đầu.
“Ừm. Tôi nghĩ đó cơ bản là mọi thứ rồi đó.”
Nhìn Effie, cậu phát hiện biểu hiện của cô đơ đơ.
Cậu nhướng mày.
“Ờ...tôi giải thích vòng lặp thời gian không đủ tốt hay sao? Tôi biết, nó rất kì lạ.”
Nữ thợ săn chậm chạp lắc đầu.
“Không. Tôi hiểu vụ đó rồi. Nhưng mà, Sunny...ý cậu muốn nói...”
Mắt cô ta đột nhiên lóe lên vẻ khó chịu.
“...Rằng tôi đã có thai hơn một năm rồi hả?!”
‘Hở?’
Giờ thì, đến lượt biểu hiện của cậu đơ ra.
Khóe miệng Sunny co giật.
“Mọi thứ tôi vừa nói, và đó là câu hỏi duy nhất của cô?!”
Effie hăng hái lắc đầu.
“Không, nhưng cậu không hiểu! Cậu cho rằng có thai vui lắm sao?! Cậu nghĩ rằng cảm thấy tuyệt vời lắm hay sao?! Chín tháng là đã đủ tệ rồi, nhưng mà đã hơn một năm, và tôi chỉ mới hơn một nửa!”
Cô xoa lưng mình với biểu hiện khó chịu và nhìn xuyên thủng cậu với ánh mắt giận dữ.
Sunny chớp mắt.
“Cô giận tôi làm gì chứ? Có phải lỗi của tôi đâu! Hơn nữa, chỉ tính ra là vậy thôi. Từ góc nhìn của cô, thì những tháng thêm vào đó thậm chí không tính!”
Effie mở miệng, rồi lại ngậm miệng.
“Đó thậm chí càng tệ hơn nữa!”
Rồi, cô ngừng lại, tựa vào giáo của mình, và thở dài.
“...Tôi đói bụng.”
Sunny giật mình. Sunny bối rối.
‘Phụ nữ!’
Lắc đầu, cậu triệu hồi Hòm Hám Của và đưa ra chút thức ăn từ trong đó. Mắt Effie lóe lên khi nhìn thấy trái cây, bánh mì, và phô mai. Nắm lấy một đống nho, cô cho chúng vào mồm.
“Ồ. Ôi thần thánh! Đúng là nó! Cậu không tưởng tượng nổi...tôi ngán rong biển và thịt cá đến cỡ nào...ừ thì, thịt quái vật...”
Sunny im lặng nhìn cô ăn. Có vẻ như cơn đói vốn đã bất khả thi của Effie bây giờ đã trở nên ghê gớm gấp đôi...mặc dù có rất nhiều thức ăn chứa bên trong Hòm, nó đang biến mất với tốc độ đáng sợ.
Cậu đã triệu hồi Thánh và Quỷ không lâu sau khi nhận ra trốn thoát đám quái vật kia không còn là lựa chọn nữa, nên họ đang đứng canh gác xung quanh, Ác Mộng cũng đến tham gia cùng.
Sau một lúc, Sunny đưa Suối Vô Tận cho Effie và chần chừ vài giây.
Cuối cùng, cậu nói:
“Chắc chắn là đã rất khó. Sống sót Dòng Sông Vĩ Đại như vậy – không thể chiến đấu...thật sự thì, thậm chí không thể tự vệ. Cả bản thân lẫn...đứa bé.”
Nữ thợ săn nhìn cậu vài giây, rồi nhún vai với nụ cười.
“Ừ, chắc rồi, không dễ. Nhưng mà Jet đã chăm sóc tôi rất tốt.”
Cậu chần chừ một chút.
“Vậy tại sao cô lại làm vậy?”
Effie nhướng mày.
“Làm gì?”
Giọng nói Sunny trở nên nghiêm túc:
“Tại sao cô lại vào Ác Mộng cùng chúng tôi thay vì thoát khỏi cùng với Bậc Thầy Muôn Thú?”
Biểu hiện của cô đông cứng.
“Ồ...”
Effie không trả lời trong một lúc. Rồi, cô cúi xuống và vuốt vẻ cái bụng nhô lên của mình với một nụ cười xa xăm.
Sau vài giây im lặng, cô nói với giọng từ tốn:
“Chỉ là, cậu biết đó...thế giới vốn đã muốn rách ra rồi. Nên, tôi nghĩ rằng, ở một nơi như vậy...liệu đứa trẻ này có muốn được nuôi dưỡng bởi một người mẹ mà từ bỏ bạn bè của mình? Và câu trả lời...là không.”
Ngước lên, cô giả vờ mỉm cười và nhún vai.
“Ít nhất tôi nghĩ vậy.”
Sunny quan sát gương mặt cô vài giây, rồi nhìn đi và gật đầu.
Rồi, cậu mỉm cười méo xẹo.
“Tôi hiểu. Vậy là...cô đã thách thức Ác Mộng Thứ Ba để làm gương cho con cô. Được rời. Được rồi. Cô bị điên hả?! Cái thứ gương gì vậy chứ?!”
Effie cười.
Khi cô trả lời, giọng nói cô mềm mại:
“Một cái ngu ngốc?”
...Đến cuối cùng, họ đã không thể kịp thời quay trở lại Phá Xích. Sunny đã có thể giữ Effie an toàn, nhưng mà vòng lặp kết thúc trước khi họ thậm chí có thể đến tòa tháp.
Tỉnh táo lại trên boong thuyền quen thuộc, Sunny nhìn vào sương mù và chậm rãi thở ra.
‘Một tấm gương ngu ngốc, hử?’
Giáo sư Obel có lẽ đã nói đúng...
Nhân loại cần chút ngu ngốc để sống sót.
Mệt mỏi nhắm mắt lại, cậu cúi đầu và thở dài.
‘Đây...sẽ là một ngày rất, rất dài.’
Sau cú sốc ban đầu của lần gặp gỡ này lắng xuống, Sunny và Effie chậm rãi hướng sâu hơn vào trong đảo. Sunny đang đi ngược lại đường của mình, còn Effie thì chưa từng đi xa như vậy vào khu rừng sương mù này trước đó – phần lớn thời gian của cô trên Bông Hoa Gió là ẩn núp khỏi những Sinh Vật Ác Mộng hung tợn mà sống ở trên bờ biển.
Cô rồi cũng đã đi ra xa để tìm kiếm Jet, nhưng mà lại tìm thấy Sunny thay vào đó.
Cậu vẫn còn đang bình phục lại từ việc nữ thợ săn sung sức là đang có thai...và người cha thì là người Ngủ mà đã từng dưới quyền chỉ huy của cậu. Đó là rất nhiều để có thể tiêu hóa và chấp nhận.
Nó cũng thay đổi rất nhiều thứ...
‘Thảo nào Jet đã nói rằng cô là người duy nhất giết nhiều kẻ địch.’
Effie vẫn sở hữu sức mạnh và sức bền bỉ của mình, và Sunny vẫn đang hưởng lợi từ Kĩ Năng Vượt Bậc của cô...nhưng mà nữ thợ săn là không ở điều kiện nên chiến đấu. Điều kiện của cô không chỉ khiến cô chậm và kém dẻo dai hơn, mà sự đòi hỏi của một trận chiến là quá nặng nề cho tình trạng hiện tại này của cô.
Trận chiến gì chứ? Cô thậm chí không thể cưỡi Ác Mộng, nên họ phải đi ở tốc độ chậm chạp đến đau đớn.
‘Đó là một vấn đề.’
Giờ khi Effie đang ở với cậu, Sunny không còn có thể vượt qua vực thẳm kia theo cùng cách mà cậu đã làm trước đó...có nghĩa là họ sẽ phải đi vòng qua nó. Thêm vào tốc độ vốn không đủ này, cơ hội họ đến được phía bên kia hòn đảo trước khi vòng lặp kết thúc là rất thấp.
Cậu cũng không thể chạy khỏi những Sinh Vật Ác Mộng sống trong khu rừng kia – đó đã là khả thi khi Sunny có thể thoải mái sử dụng Bước Bóng Tối, nhưng mà người duy nhất mà có thể đi cùng cậu vào vòng tay của bóng tối là Nephis. Với Effie, cậu phải ở trong trạng thái vật chất này.
Đột nhiên, vùng sương mù rộng lớn của hòn đảo địa ngục này lại có vẻ bao la và đáng sợ hơn trước đó vô số lần.
Tuy nhiên, Sunny giữ những ý nghĩ đó cho riêng mình.
“...nên, bọn tôi đã có một tháng tốt lành, thư giãn trôi xuôi dòng trên cái xác của một con Quái Vật Vĩ Đại trong lúc nó chậm rãi bị ăn thịt bởi một bầy sinh vật ghê gớm. Nghe rùng rợn, tôi biết, nhưng thật ra thì đó khá là yên bình. Ừ thì...sao cũng được, đến cuối cùng, tôi đã phải biến thành một con rắn biển khổng lồ và giết một con rắn khác, thậm chí càng khổng lồ hơn nữa. Thứ kia hóa ra là vị vua cũ của Chạng Vạng...”
Effie yên lặng nhìn chăm chú.
“...Nhưng mà Dusk, người mà tôi đã giết trước kia, hóa ra lại là...Cassie! Đó là đúng, cô ấy đã sống một cuộc sống ngọt ngào trong một cung điện xinh đẹp từ một thời gian rồi. Nói về gặp may ha? Nên, chúng tôi chữa trị con thuyền ở Thất Sủng và đi thuyền đến giết một nữ tiên tri khác. Kẻ này thì tôi chưa từng giết. Cô ta cũng là một Bạo Chúa Đồi Bại, nhưng Cassie đã xử lý cô ta chỉ với một đòn. Cái quái gì chứ, tôi lúc đó thấy xấu hổ muốn chết...có lẽ tôi phải mất ít nhất một đòn rưỡi, cô biết không hả?”
Nữ thợ săn hít sâu một hơi.
“...vậy nên, chúc mừng! Giờ thì cô biết cô có một kẻ sinh đôi độc ác từ tương lai. Và Kĩ Năng Biến Thân của cô là trở thành thật sự cao. Như thể cô chưa đủ cao ấy! Đúng rồi, song sinh độc ác của Jet cũng ở đây, và cô ta thậm chí còn kém dễ chịu hơn. Nếu như không nhờ có vòng lặp thời gian, tôi đã chết vì cô ta rồi.”
Sunny ngừng lại vài giây, rồi gật đầu.
“Ừm. Tôi nghĩ đó cơ bản là mọi thứ rồi đó.”
Nhìn Effie, cậu phát hiện biểu hiện của cô đơ đơ.
Cậu nhướng mày.
“Ờ...tôi giải thích vòng lặp thời gian không đủ tốt hay sao? Tôi biết, nó rất kì lạ.”
Nữ thợ săn chậm chạp lắc đầu.
“Không. Tôi hiểu vụ đó rồi. Nhưng mà, Sunny...ý cậu muốn nói...”
Mắt cô ta đột nhiên lóe lên vẻ khó chịu.
“...Rằng tôi đã có thai hơn một năm rồi hả?!”
‘Hở?’
Giờ thì, đến lượt biểu hiện của cậu đơ ra.
Khóe miệng Sunny co giật.
“Mọi thứ tôi vừa nói, và đó là câu hỏi duy nhất của cô?!”
Effie hăng hái lắc đầu.
“Không, nhưng cậu không hiểu! Cậu cho rằng có thai vui lắm sao?! Cậu nghĩ rằng cảm thấy tuyệt vời lắm hay sao?! Chín tháng là đã đủ tệ rồi, nhưng mà đã hơn một năm, và tôi chỉ mới hơn một nửa!”
Cô xoa lưng mình với biểu hiện khó chịu và nhìn xuyên thủng cậu với ánh mắt giận dữ.
Sunny chớp mắt.
“Cô giận tôi làm gì chứ? Có phải lỗi của tôi đâu! Hơn nữa, chỉ tính ra là vậy thôi. Từ góc nhìn của cô, thì những tháng thêm vào đó thậm chí không tính!”
Effie mở miệng, rồi lại ngậm miệng.
“Đó thậm chí càng tệ hơn nữa!”
Rồi, cô ngừng lại, tựa vào giáo của mình, và thở dài.
“...Tôi đói bụng.”
Sunny giật mình. Sunny bối rối.
‘Phụ nữ!’
Lắc đầu, cậu triệu hồi Hòm Hám Của và đưa ra chút thức ăn từ trong đó. Mắt Effie lóe lên khi nhìn thấy trái cây, bánh mì, và phô mai. Nắm lấy một đống nho, cô cho chúng vào mồm.
“Ồ. Ôi thần thánh! Đúng là nó! Cậu không tưởng tượng nổi...tôi ngán rong biển và thịt cá đến cỡ nào...ừ thì, thịt quái vật...”
Sunny im lặng nhìn cô ăn. Có vẻ như cơn đói vốn đã bất khả thi của Effie bây giờ đã trở nên ghê gớm gấp đôi...mặc dù có rất nhiều thức ăn chứa bên trong Hòm, nó đang biến mất với tốc độ đáng sợ.
Cậu đã triệu hồi Thánh và Quỷ không lâu sau khi nhận ra trốn thoát đám quái vật kia không còn là lựa chọn nữa, nên họ đang đứng canh gác xung quanh, Ác Mộng cũng đến tham gia cùng.
Sau một lúc, Sunny đưa Suối Vô Tận cho Effie và chần chừ vài giây.
Cuối cùng, cậu nói:
“Chắc chắn là đã rất khó. Sống sót Dòng Sông Vĩ Đại như vậy – không thể chiến đấu...thật sự thì, thậm chí không thể tự vệ. Cả bản thân lẫn...đứa bé.”
Nữ thợ săn nhìn cậu vài giây, rồi nhún vai với nụ cười.
“Ừ, chắc rồi, không dễ. Nhưng mà Jet đã chăm sóc tôi rất tốt.”
Cậu chần chừ một chút.
“Vậy tại sao cô lại làm vậy?”
Effie nhướng mày.
“Làm gì?”
Giọng nói Sunny trở nên nghiêm túc:
“Tại sao cô lại vào Ác Mộng cùng chúng tôi thay vì thoát khỏi cùng với Bậc Thầy Muôn Thú?”
Biểu hiện của cô đông cứng.
“Ồ...”
Effie không trả lời trong một lúc. Rồi, cô cúi xuống và vuốt vẻ cái bụng nhô lên của mình với một nụ cười xa xăm.
Sau vài giây im lặng, cô nói với giọng từ tốn:
“Chỉ là, cậu biết đó...thế giới vốn đã muốn rách ra rồi. Nên, tôi nghĩ rằng, ở một nơi như vậy...liệu đứa trẻ này có muốn được nuôi dưỡng bởi một người mẹ mà từ bỏ bạn bè của mình? Và câu trả lời...là không.”
Ngước lên, cô giả vờ mỉm cười và nhún vai.
“Ít nhất tôi nghĩ vậy.”
Sunny quan sát gương mặt cô vài giây, rồi nhìn đi và gật đầu.
Rồi, cậu mỉm cười méo xẹo.
“Tôi hiểu. Vậy là...cô đã thách thức Ác Mộng Thứ Ba để làm gương cho con cô. Được rời. Được rồi. Cô bị điên hả?! Cái thứ gương gì vậy chứ?!”
Effie cười.
Khi cô trả lời, giọng nói cô mềm mại:
“Một cái ngu ngốc?”
...Đến cuối cùng, họ đã không thể kịp thời quay trở lại Phá Xích. Sunny đã có thể giữ Effie an toàn, nhưng mà vòng lặp kết thúc trước khi họ thậm chí có thể đến tòa tháp.
Tỉnh táo lại trên boong thuyền quen thuộc, Sunny nhìn vào sương mù và chậm rãi thở ra.
‘Một tấm gương ngu ngốc, hử?’
Giáo sư Obel có lẽ đã nói đúng...
Nhân loại cần chút ngu ngốc để sống sót.
Mệt mỏi nhắm mắt lại, cậu cúi đầu và thở dài.
‘Đây...sẽ là một ngày rất, rất dài.’