Chương 1423: Những Đường Trên Cát
Chương 1423: Những Đường Trên Cát
‘Hôm nay...mình sẽ không chết.’
Ngồi trên cát trắng, Sunny nhìn chăm chú tấm bản đồ được vẽ thô thiển trước mặt mình. Trên đó là Bông Hoa Gió – ít nhất là mọi thứ mà cậu đã biết được về hòn đảo sương mù này.
Vùng vịnh ẩn giấu nơi Phá Xích đã đâm vào là điểm phía nam nhất. Phía đông của nó là mộ xương và con Bướm Rỗng. Phía tây của nó là bãi săn của Báo Thối Rữa. Tàn Sát Bất Tử là ở ngay phía trước, ở phía bắc, và đằng sau cô ta là Tháp Tìm Kiếm.
Đương nhiên là có nhiều hơn nữa những dấu vết trên cát. Sunny đã đánh dấu vị trí của mọi Sinh Vật Ác Mộng mà cậu biết đến – và có rất nhiều, rất nhiều thứ mà đã giết cậu ít nhất một lần – cũng như toàn bộ những địa điểm mà cậu đã phát hiện.
Cái vực thẳm rết mà phân tách hai phần của hòn đảo, cảng bỏ hoang nơi Khủng Bố Dây Leo sống, cái đền thờ bị cây lá mọc đầy mà giống như là ác mộng bên trong cơn ác mộng, cái hồ nước không thể thoát khỏi mà biến thành màu đỏ bởi vì cái xác khổng lồ trôi nổi trong nó, vòng những tảng đá độc tảng màu đen chết chóc...
Có đủ cách để chết trên Bông Hoa Gió.
Cậu thoáng tự hỏi liệu đã từng có cái bản đồ nào mà khiến người tạo ra nó đau khổ đến vậy để làm ra.
‘Phần tệ nhất là nó gần như là vô dụng.’
Một tấm bản đồ là không đủ để giúp cậu di chuyển trên hòn đảo này. Những Sinh Vật Ác Mộng trong sương mù không ở yên một chỗ, cố gắng đánh dấu những vị trí của chúng là vô dụng. Quái Thú Cắn Nuốt đặc biệt là có cách để xuất hiện ở những nơi bất ngờ nhất vì tốc độ của cô ta. Thứ tồn tại không miêu tả nổi mà giấu mình trong sương mù phía trên hòn đảo cũng là không đoán nổi.
Vậy thì, thứ mà cậu phải làm là không chỉ làm bản đồ cho mọi sinh vật hùng mạnh bị cầm tù trên Bông Hoa Gió, nhưng mà cũng phải làm bản đồ cho sự di chuyển của họ. Hình vẽ trên cát hiện tại chỉ là khởi đầu mà thôi – Sunny phải thầm kiến tạo thêm vài chục cái nữa, mỗi cái hơi khác nhau một chút.
Chỉ khi đó thì cậu mới có một bức hình rõ ràng về nơi mà những Sinh Vật Ác Mộng tồi tệ nhất ở vào mỗi lúc của vòng lặp, và biết cách tránh né chúng. Và đó, sẽ cho phép Sunny vẽ ra con đường nhanh nhất để tìm đến Sunny và quay trở lại.
Vấn đề là đánh dấu đường đi của đám quái vật kia là không dễ. Nếu có gì, thì đó là hoàn toàn chết người. Và Sunny không chỉ phải tìm kiếm những thứ kinh dị kia một lần duy nhất...cậu phải tìm chúng hết lần này đến lần khác ở những thời gian khác nhau, toàn bộ trong lúc phải tránh đám sinh vật chết người còn lại.
Cậu đã chỉ vừa mới bắt đầu công việc này mà thôi, nhưng mà đã cảm giác hoàn toàn mệt mỏi. Sự mệt mỏi tinh thần mà đã tích lũy trong quá trình khám phá hòn đảo cuối cùng đã trở nên không thể chịu nổi. Sunny thậm chí không thể suy nghĩ rõ ràng...vẽ nhiều bản đồ tưởng tượng trong đầu là nằm ngoài lựa chọn rồi.
‘Ài...mệt mỏi...’
Cậu xoa mặt, cảm giác khá là kì lạ. Cơ thể cậu đầy năng lực và sức sống, nhưng mà tâm trí thì đã muốn ngủ lắm rồi.
“Cứ tiếp tục, và mày sẽ thật sự trở thành Hoàng Tử Điên Rồ. Ừ thì...ít nhất là phần điên rồ. Thần thánh biết không ai đầu óc bình thường sẽ gọi thứ sâu bọ xấu xí như mày là hoàng tử.”
Sunny hơi quay đầu và lườm Tội Lỗi An Ủi. Cậu quá kiệt sức để có thể giận dữ.
“...Mày gọi ai là xấu xí? Chúng ta nhìn y hệt nhau đó đồ ngu.”
Lắc đầu, cậu quay trở lại tấm bản đồ.
Đến lúc đó, cái bóng của ai đó ngã lên cậu. Ngước lên, Sunny nhìn thấy Nephis...cậu hơi giật mình.
‘Mình đúng là thật sự không hoàn toàn ở đây ha.’
Sunny không chỉ bỏ lỡ chuyển động của những cái bóng, cậu thậm chí đã không để ý đến âm thanh khẽ vang lên từ những lắc chân bạc của cô.
“Đây là bản đồ của hòn đảo?”
Cassie và Jet ở sau cô một chút.
Trong những vòng gần đây, Sunny đã làm rất nhiều để rút ngắn thời gian cần để giải cứu Kẻ Gặt Hồn và cập nhật thông tin mọi người đến. Giờ thì, quá trình đó chỉ mất cậu khoảng chừng hai mươi phút.
Ừ thì...những đồng đội cậu vẫn đầy những câu hỏi, nhưng mà cậu có thể dần dần giải quyết chúng. Sunny cũng đã bỏ qua thói quen di chuyển một mình, ít nhất là hiện tại, và bây giờ thì cậu đang cố thêm những thành viên của tổ đội vào quá trình thách thức vòng lặp này.
Cậu gật đầu.
“Ừm.”
Nhặt lên một nhánh cây, Sunny chỉ về điểm ở phía nam nhất của bản đồ.
“Chúng ta đang ở nơi này.”
Rồi, cậu chỉ về điểm gần như ở tận cùng phía bắc.
“Đây là nơi Effie đang ở.”
Cuối cùng, cậu chỉ đến một điểm gần Phá Xích, và một điểm khác hơi trên nó.
“Và đây là nơi chúng ta cần đi.”
Nephis quan sát tấm bản đồ vài giây, suy tư. Mặc dù cô giữ im lặng, Jet thì hỏi với giọng dè chừng:
“Tại sao chúng ta không đi thẳng đến đồ tham ăn kia?”
Sunny lắc đầu.
“Tôi đã cố thử nhiều lần. Nhưng mà...quá khó. Có nhiều sinh vật Vĩ Đại giữa đây và đó. Tệ hơn nữa, Tàn Sát Bất Tử và Quái Thú Cắn Nuốt cũng đang lang thang trong khu rừng. Hai kẻ đó...chúng là thứ nguy hiểm nhất trên hòn đảo này, không bàn cãi gì.”
Rồi, cậu nhìn bản đồ.
“Nhưng mà có một hệ thống hang động dưới lòng đất mà chạy gần như xuyên suốt khắp Bông Hoa Gió. Nếu chúng ta có thể di chuyển dưới đó, có lẽ sẽ có thể đến Effie kịp lúc. Nên, chúng ta sẽ đi đến lối vào gần nhất của những hang động đó...nhưng mà cũng có những Sinh Vật Ác Mộng bên dưới lòng đất, nên chúng ta phải ngừng lại ở một nơi trước đó đã.”
Jet nhìn chăm chú tấm bản đồ vài giây, rồi gật đầu.
Không còn gì khác để thảo luận, họ rời khỏi Phá Xích và đi về phía đông, nhắm về phía mộ xương. Sunny đi ngay sau Ác Mộng, nhìn chăm chú về phía xa với biểu hiện trống rỗng. Cậu cảm giác...đang nửa ngủ.
Nephis nhìn gương mặt cậu với chút lo lắng. Cô chần chừ một lúc, rồi hỏi:
“Cậu không sao chứ?”
Sunny giật mình và mơ hồ nhìn cô ta. Sau khi vài giây trôi qua trong im lặng, cậu mỉm cười.
“Chắc rồi. Chỉ là mệt mà thôi.”
Lông mày cô hơi nhíu lại.
“Bao nhiêu...vòng...cậu đã trải qua bao nhiêu, chính xác?”
Cậu gãi đầu.
“A...tôi không nhớ lắm, vào lúc này. Khoảng ba mươi, chắc vậy? Ừ, chắc cỡ đó.”
Sunny hít sâu, rồi chậm rãi thở ra.
“Tôi đoán là chúng ta đã ở trong Ác Mộng này năm tháng rồi. Ừ thì...mười bốn, bỏ qua cơn bão thời gian. Thời gian đúng là biết bay ha.”
Lông mày Neph nhíu chặt hơn. Cô nhìn cậu chăm chú một lúc, rồi quay đi.
“Nói đúng ra thì nó trôi chảy.”
Trong lúc cậu cân nhắc xem đó có phải là nói đùa hay không, cô do dự, rồi nói thêm bằng giọng từ tốn thường lệ của cô:
“Có lẽ đến lúc nghỉ ngơi một chút. Cậu không phải là đang quá tàn nhẫn với bản thân hay sao?”
Sunny nhướng mày, ngạc nhiên. Nephis là người mà cậu sẽ không bao giờ trông chờ nói ra thứ như vậy. Chẳng phải cô ta là người tàn nhẫn nhất với bản thân hay sao? Một người mà không ngại mãi mãi thiêu sống bản thân nếu đó có nghĩa là có thể đạt đến mục tiêu của mình.
Nhìn về trước, cậu mỉm cười.
“Được rồi. Nếu cô nói vậy, tôi sẽ tìm cơ hội để nghỉ ngơi, sớm thôi...”
Sunny không nói thêm là nếu cậu nghỉ ngơi, thì cô sẽ không có lựa chọn mà phải nghỉ ngơi cùng cậu.
‘Chúng ta nên làm gì đây?’
Nụ cười của cậu rộng ra, nhưng rồi dần trở nên ảm đạm.
...Không quan trọng.
Cô ta dù sao sẽ không nhớ gì cả, ngay khi vòng tiếp theo đến.
Sunny sẽ là người duy nhất nhớ.
‘Hôm nay...mình sẽ không chết.’
Ngồi trên cát trắng, Sunny nhìn chăm chú tấm bản đồ được vẽ thô thiển trước mặt mình. Trên đó là Bông Hoa Gió – ít nhất là mọi thứ mà cậu đã biết được về hòn đảo sương mù này.
Vùng vịnh ẩn giấu nơi Phá Xích đã đâm vào là điểm phía nam nhất. Phía đông của nó là mộ xương và con Bướm Rỗng. Phía tây của nó là bãi săn của Báo Thối Rữa. Tàn Sát Bất Tử là ở ngay phía trước, ở phía bắc, và đằng sau cô ta là Tháp Tìm Kiếm.
Đương nhiên là có nhiều hơn nữa những dấu vết trên cát. Sunny đã đánh dấu vị trí của mọi Sinh Vật Ác Mộng mà cậu biết đến – và có rất nhiều, rất nhiều thứ mà đã giết cậu ít nhất một lần – cũng như toàn bộ những địa điểm mà cậu đã phát hiện.
Cái vực thẳm rết mà phân tách hai phần của hòn đảo, cảng bỏ hoang nơi Khủng Bố Dây Leo sống, cái đền thờ bị cây lá mọc đầy mà giống như là ác mộng bên trong cơn ác mộng, cái hồ nước không thể thoát khỏi mà biến thành màu đỏ bởi vì cái xác khổng lồ trôi nổi trong nó, vòng những tảng đá độc tảng màu đen chết chóc...
Có đủ cách để chết trên Bông Hoa Gió.
Cậu thoáng tự hỏi liệu đã từng có cái bản đồ nào mà khiến người tạo ra nó đau khổ đến vậy để làm ra.
‘Phần tệ nhất là nó gần như là vô dụng.’
Một tấm bản đồ là không đủ để giúp cậu di chuyển trên hòn đảo này. Những Sinh Vật Ác Mộng trong sương mù không ở yên một chỗ, cố gắng đánh dấu những vị trí của chúng là vô dụng. Quái Thú Cắn Nuốt đặc biệt là có cách để xuất hiện ở những nơi bất ngờ nhất vì tốc độ của cô ta. Thứ tồn tại không miêu tả nổi mà giấu mình trong sương mù phía trên hòn đảo cũng là không đoán nổi.
Vậy thì, thứ mà cậu phải làm là không chỉ làm bản đồ cho mọi sinh vật hùng mạnh bị cầm tù trên Bông Hoa Gió, nhưng mà cũng phải làm bản đồ cho sự di chuyển của họ. Hình vẽ trên cát hiện tại chỉ là khởi đầu mà thôi – Sunny phải thầm kiến tạo thêm vài chục cái nữa, mỗi cái hơi khác nhau một chút.
Chỉ khi đó thì cậu mới có một bức hình rõ ràng về nơi mà những Sinh Vật Ác Mộng tồi tệ nhất ở vào mỗi lúc của vòng lặp, và biết cách tránh né chúng. Và đó, sẽ cho phép Sunny vẽ ra con đường nhanh nhất để tìm đến Sunny và quay trở lại.
Vấn đề là đánh dấu đường đi của đám quái vật kia là không dễ. Nếu có gì, thì đó là hoàn toàn chết người. Và Sunny không chỉ phải tìm kiếm những thứ kinh dị kia một lần duy nhất...cậu phải tìm chúng hết lần này đến lần khác ở những thời gian khác nhau, toàn bộ trong lúc phải tránh đám sinh vật chết người còn lại.
Cậu đã chỉ vừa mới bắt đầu công việc này mà thôi, nhưng mà đã cảm giác hoàn toàn mệt mỏi. Sự mệt mỏi tinh thần mà đã tích lũy trong quá trình khám phá hòn đảo cuối cùng đã trở nên không thể chịu nổi. Sunny thậm chí không thể suy nghĩ rõ ràng...vẽ nhiều bản đồ tưởng tượng trong đầu là nằm ngoài lựa chọn rồi.
‘Ài...mệt mỏi...’
Cậu xoa mặt, cảm giác khá là kì lạ. Cơ thể cậu đầy năng lực và sức sống, nhưng mà tâm trí thì đã muốn ngủ lắm rồi.
“Cứ tiếp tục, và mày sẽ thật sự trở thành Hoàng Tử Điên Rồ. Ừ thì...ít nhất là phần điên rồ. Thần thánh biết không ai đầu óc bình thường sẽ gọi thứ sâu bọ xấu xí như mày là hoàng tử.”
Sunny hơi quay đầu và lườm Tội Lỗi An Ủi. Cậu quá kiệt sức để có thể giận dữ.
“...Mày gọi ai là xấu xí? Chúng ta nhìn y hệt nhau đó đồ ngu.”
Lắc đầu, cậu quay trở lại tấm bản đồ.
Đến lúc đó, cái bóng của ai đó ngã lên cậu. Ngước lên, Sunny nhìn thấy Nephis...cậu hơi giật mình.
‘Mình đúng là thật sự không hoàn toàn ở đây ha.’
Sunny không chỉ bỏ lỡ chuyển động của những cái bóng, cậu thậm chí đã không để ý đến âm thanh khẽ vang lên từ những lắc chân bạc của cô.
“Đây là bản đồ của hòn đảo?”
Cassie và Jet ở sau cô một chút.
Trong những vòng gần đây, Sunny đã làm rất nhiều để rút ngắn thời gian cần để giải cứu Kẻ Gặt Hồn và cập nhật thông tin mọi người đến. Giờ thì, quá trình đó chỉ mất cậu khoảng chừng hai mươi phút.
Ừ thì...những đồng đội cậu vẫn đầy những câu hỏi, nhưng mà cậu có thể dần dần giải quyết chúng. Sunny cũng đã bỏ qua thói quen di chuyển một mình, ít nhất là hiện tại, và bây giờ thì cậu đang cố thêm những thành viên của tổ đội vào quá trình thách thức vòng lặp này.
Cậu gật đầu.
“Ừm.”
Nhặt lên một nhánh cây, Sunny chỉ về điểm ở phía nam nhất của bản đồ.
“Chúng ta đang ở nơi này.”
Rồi, cậu chỉ về điểm gần như ở tận cùng phía bắc.
“Đây là nơi Effie đang ở.”
Cuối cùng, cậu chỉ đến một điểm gần Phá Xích, và một điểm khác hơi trên nó.
“Và đây là nơi chúng ta cần đi.”
Nephis quan sát tấm bản đồ vài giây, suy tư. Mặc dù cô giữ im lặng, Jet thì hỏi với giọng dè chừng:
“Tại sao chúng ta không đi thẳng đến đồ tham ăn kia?”
Sunny lắc đầu.
“Tôi đã cố thử nhiều lần. Nhưng mà...quá khó. Có nhiều sinh vật Vĩ Đại giữa đây và đó. Tệ hơn nữa, Tàn Sát Bất Tử và Quái Thú Cắn Nuốt cũng đang lang thang trong khu rừng. Hai kẻ đó...chúng là thứ nguy hiểm nhất trên hòn đảo này, không bàn cãi gì.”
Rồi, cậu nhìn bản đồ.
“Nhưng mà có một hệ thống hang động dưới lòng đất mà chạy gần như xuyên suốt khắp Bông Hoa Gió. Nếu chúng ta có thể di chuyển dưới đó, có lẽ sẽ có thể đến Effie kịp lúc. Nên, chúng ta sẽ đi đến lối vào gần nhất của những hang động đó...nhưng mà cũng có những Sinh Vật Ác Mộng bên dưới lòng đất, nên chúng ta phải ngừng lại ở một nơi trước đó đã.”
Jet nhìn chăm chú tấm bản đồ vài giây, rồi gật đầu.
Không còn gì khác để thảo luận, họ rời khỏi Phá Xích và đi về phía đông, nhắm về phía mộ xương. Sunny đi ngay sau Ác Mộng, nhìn chăm chú về phía xa với biểu hiện trống rỗng. Cậu cảm giác...đang nửa ngủ.
Nephis nhìn gương mặt cậu với chút lo lắng. Cô chần chừ một lúc, rồi hỏi:
“Cậu không sao chứ?”
Sunny giật mình và mơ hồ nhìn cô ta. Sau khi vài giây trôi qua trong im lặng, cậu mỉm cười.
“Chắc rồi. Chỉ là mệt mà thôi.”
Lông mày cô hơi nhíu lại.
“Bao nhiêu...vòng...cậu đã trải qua bao nhiêu, chính xác?”
Cậu gãi đầu.
“A...tôi không nhớ lắm, vào lúc này. Khoảng ba mươi, chắc vậy? Ừ, chắc cỡ đó.”
Sunny hít sâu, rồi chậm rãi thở ra.
“Tôi đoán là chúng ta đã ở trong Ác Mộng này năm tháng rồi. Ừ thì...mười bốn, bỏ qua cơn bão thời gian. Thời gian đúng là biết bay ha.”
Lông mày Neph nhíu chặt hơn. Cô nhìn cậu chăm chú một lúc, rồi quay đi.
“Nói đúng ra thì nó trôi chảy.”
Trong lúc cậu cân nhắc xem đó có phải là nói đùa hay không, cô do dự, rồi nói thêm bằng giọng từ tốn thường lệ của cô:
“Có lẽ đến lúc nghỉ ngơi một chút. Cậu không phải là đang quá tàn nhẫn với bản thân hay sao?”
Sunny nhướng mày, ngạc nhiên. Nephis là người mà cậu sẽ không bao giờ trông chờ nói ra thứ như vậy. Chẳng phải cô ta là người tàn nhẫn nhất với bản thân hay sao? Một người mà không ngại mãi mãi thiêu sống bản thân nếu đó có nghĩa là có thể đạt đến mục tiêu của mình.
Nhìn về trước, cậu mỉm cười.
“Được rồi. Nếu cô nói vậy, tôi sẽ tìm cơ hội để nghỉ ngơi, sớm thôi...”
Sunny không nói thêm là nếu cậu nghỉ ngơi, thì cô sẽ không có lựa chọn mà phải nghỉ ngơi cùng cậu.
‘Chúng ta nên làm gì đây?’
Nụ cười của cậu rộng ra, nhưng rồi dần trở nên ảm đạm.
...Không quan trọng.
Cô ta dù sao sẽ không nhớ gì cả, ngay khi vòng tiếp theo đến.
Sunny sẽ là người duy nhất nhớ.