Chương 1424: Tự Làm

Đến cuối cùng, họ đã đến mộ xương. Những hài cốt của đám kinh dị kia cao như những tòa tháp quanh họ, và cái mùi ngòn ngọt nhàn nhạt lan tỏa từ con Bướm Rỗng là truyền ra khắp sương mù.

Những thành viên của tổ đội căng thẳng nhìn quanh, bị cảnh tượng ghê rợn đó khiến cho bất an. Nhưng mà Sunny thì đã đến khu mộ này nhiều lần rồi. Cậu vô tư đi giữa đống xương, bước chân nhanh chóng.

“Đi theo tôi. Ngay phía trước này thôi.”

Không lâu sau đó, con Quái Vật Vĩ Đại hiện ra từ sương mù. Mặc dù Sunny đã giải thích là nó không nguy hiểm, những đồng đội cậu vẫn không thể nhịn được mà nắm vũ khí của bản thân chặt hơn.

“Cái...quái...gì vậy?”

Giọng nói của Jet nghe khàn khàn.

Nhìn ra sau, Sunny nở một nụ cười tái nhợt với cô.

“Nephis và tôi gọi những sinh vật này là Bướm Hắc Ám. Chúng tôi đã thấy một con khác chiến đấu, lúc còn ở phía thượng nguồn...không cần phải nói, việc con trước mắt chúng ta là một Rỗng là một việc rất may mắn.”

Bốn người họ nhìn chăm chú hình dạng khổng lồ của con Quái Vật Vĩ Đại kia với vẻ dè chừng. Sau vài giây im lặng, Nephis rốt cuộc hỏi:

“Vậy, chính xác thì chúng ta đến đây làm gì?”

Sunny không nói gì trong vài giây, rồi trả lời:

“Vì nó là Rỗng, chúng ta sẽ không nhận được gì nếu giết nó – không mảnh hồn, không Ký Ức. Nhưng mà cơ thể nó thì hoàn toàn khỏe mạnh/ và cơ thể của nó là có chất lượng Đỉnh Cấp, nên...chúng ta đến để mổ xẻ nó.”

Những tia sáng trắng thắp lên trong mắt Neph.

“Cậu muốn tạo vũ khí từ bộ vỏ chitin của nó?”

Cậu gật đầu với nụ cười mệt mỏi.

“Đúng vậy. Tôi hi vọng là làm được vài ngọn giáo dài. Nếu chúng ta thành công...những mũi giáo đó sẽ không có pháp thuật gì cả, nhưng mà chúng vẫn tương đương với vũ khí Đỉnh Cấp. Đó nên có ích trên hòn đảo chết tiệt này.”

Sunny im lặng nhìn chăm chú con bướm bất động kia, rồi thở dài.

“Làm việc thôi, được chứ?”

Ý tưởng sử dụng bộ phận của con Quái Vật Vĩ Đại không sức tự vệ này không phải điên cuồng cho lắm, miễn sao người ta có khả năng tách ra bộ vỏ không thể xuyên phá của nó. Sunny không phải nghệ nhân bậc thầy gì, nhưng mà cậu biết về nghề rèn và thủ công hơn một người Thức Tỉnh trung bình – chủ yếu là vì Cơ Sở Thương Mại Xuất Sắc.

Cậu gần như chắc chắn là họ sẽ có thể thành công, kể cả nếu như sẽ mất thời gian. Nhưng mà lãng phí thời gian ở đây cũng là một phần trong kế hoạch của cậu – Neph vẫn chưa khôi phục đủ tinh túy để dùng Kĩ Năng Ngủ Say, có nghĩa là những vết thương của Jet vẫn chưa lành lại.

Sunny không muốn tiến vào hang động trước khi cả hai việc đó xảy ra.

Nên, họ cắm trại ở giữa mộ xương một lúc. May mắn là, nơi này là một trong những nơi an toàn nhất trên Bông Hoa Gió – có lẽ là vì mùi hương của Bướm Rỗng khiến đám Sinh Vật Ác Mộng khác sợ không dám đến gần.

Nephis và Jet đơn giản nghỉ ngơi và quan sát, trong lúc Sunny, Cassie, Thánh, và Quỷ làm việc chăm chỉ.

Mục tiêu của họ là sáu cái chân của con Quái Vật Vĩ Đại. Cắt rời chúng không phải việc dễ, nhưng mà với sự giúp đỡ của năm cái bóng và sự tăng cường từ Vương Miện Bình Minh, cũng như vài món Ký Ức hữu dụng khác, tiến độ diễn ra khá ổn định. Thánh và Quỷ, với sức mạnh Vượt Giới Hạn của họ, cũng giúp rất nhiều.

Đến khi Nephis cuối cùng lấy lại đủ tinh túy để chữa trị cho Jet, những phần bên dưới của chân con Bướm Rỗng đã nằm trên mặt đất trước mặt họ. Chúng vẫn còn quá to để dùng làm giáo dài – mỗi cái ít nhất là mười mét – nên Sunny phải chặt chém chúng thêm chút nữa.

Giờ khi Neph có thể sử dùng Kĩ Năng tăng cường của cô, mọi thứ diễn ra nhanh hơn nhiều.

Sau cùng, sáu cây giáo tự chế đã ở trước mặt họ, mỗi cái làm từ chitin chất lượng Đỉnh Cấp. Cũng có một đống mũi lao ném thô sơ, và một đống mảnh chitin dài mà dư lại từ quá trình sản xuất.

Nhìn bộ vũ khí kia, Sunny không nhịn được mà nhớ đến Món Quà Công Thành Chiến – một mũi giáo ném mà cậu đã tạo ra từ xác một sinh vật Đồi Bại, rồi đã làm pháp thuật cho nó và dùng nó để giết một Titan Ngã. Tiếc là, không có thời gian để cậu có thể tạo ra những cái tương tự vậy. Một ngày là quá ngắn để tạo ra bất cứ thứ dệt ma pháp gì có ý nghĩa.

Nhớ đến Món Quà Công Thành Chiến cũng khiến cậu nhớ đến trận chiến với Quỷ Háu Ăn. Sinh vật thù hằn kia đã dùng một thanh kiếm thô thiển làm từ ngà của Sinh Vật Ác Mộng nào đó không biết nữa...

Sau khi suy nghĩ vài giây, Sunny nhặt lên một mảnh vụn hơi cong từ chitin của con Bướm Rỗng. Cạnh của nó đủ sắc bén để dùng làm kiếm, nên cậu ném nó cho Quỷ.

Cậu cũng đưa một miếng chitin đen khác, cái này phẳng và hơi hình tròn, cho Thánh. Sunny đã tự mình làm nó thành một cái khiên.

“Tôi nghĩ chúng ta sẵn sàng rồi.”

Sẵn sàng hết sức có thể...ít nhất là trong vòng này.

Mỗi thành viên của tổ đội, cũng như Thánh và Quỷ, nhặt lên một cây giáo dài. Những mũi lao ném được chia ra giữa Sunny, Nephis và Jet.

Trang bị đến tận răng, họ ném một ánh mắt cuối cùng về phía con bướm bất động – thứ mà bây giờ đang nằm lộn xộn trên đất, yên tịnh bất chấp việc bị mổ xẻ và vì vậy cũng khiến người ta hết sức bất an – và lùi lại.

Sunny dẫn nhóm xuyên qua mê cung xương, dôi lúc ngừng lại để xác định vị trí của họ. Sau một thời gian, họ phải leo qua một cột sống của một thứ kinh dị đặc biệt to, và tìm thấy một không gian nhỏ che giấu bên dưới nó.

Ở đó, mặt đất đã bị phá vỡ bởi một cú va chạm khổng lồ nào đó, và một hố đen đang chờ đợi họ, đầy hắc ám.

“Đó là đường xuống.”

Đó là một trong những lối vào hệ thống hang động dưới lòng đất mà Sunny đã tìm thấy.

Dùng sợi dây hoàng kim của Neph, Mãi Bện Lại – thứ mà Cassie đã nhận được trong Ác Mộng Đầu Tiên của cô – họ cẩn thận leo xuống cái hố kia. Không lâu sau đó, những thành viên của tổ đội đã thấy bản thân đứng trên sàn đá bấp bênh của cái hang tự nhiên, vây quanh bởi hắc ám.

Gần như không có chút ánh sáng nào đến sâu như này, bị sương mù trên kia nuốt chửng mất rồi.

Tuy nhiên, không ai trong số họ quá lo lắng về việc đó. Thật ra thì, họ thậm chí cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng đã thoát khỏi sương mù luôn luôn tồn tại kia – nó không có mặt ở dưới lòng đất.

Sunny chưa định hình toàn bộ những hang động, nhưng mà cậu biết vị trí chung chung của nơi mà họ cần phải đi đến.

Mang theo những ngọn giáo dài, cậu tiến một bước vào hắc ám và thở dài.

‘Hi vọng hôm nay chúng ta sẽ không chết...lần nữa. Không, mình biết chúng ta sẽ không.’