Chương 1426: Người Tìm Đường
Chương 1426: Người Tìm Đường
Trước khi Khủng Bố kia có thể nuốt chửng toàn bộ họ, Nephis đã xuất hiện cản đường nó. Ngọn giáo của cô đã đè vào sàn bấp bênh của hang động, được chân cô chống đỡ, mũi giáo nhọn chỉ về phía con quái vật đang đến gần kia. Đôi mắt cô bình tĩnh và đầy quyết tâm.
Một giây sau đó, Thánh đã ở bên cạnh cô.
Sunny, Cassie, và Quỷ không bị rơi lại xa.
‘Liệu có được?’
Trước khi Sunny có thể hoàn tất ý nghĩ đó, Khủng Bố đã lao vào hàng giáo.
Có một âm thanh chói tai, và cậu cảm giác được một lực lượng tồi tệ vặn tay mình. Nếu không nhờ có Dệt Xương, xương của cậu có lẽ đã gãy tan thành cả ngàn mảnh.
‘A...’
Sunny đã tăng trọng lượng của mình hết sức có thể, biến thành một tảng đá không thể nhúc nhích nổi. Dù vậy, cậu vẫn bị ném ra sau. Cassie cũng bị ném ngược ra – cô gái mù vặn người trong không trung và linh hoạt tiếp đất trên hai chân.
Một trong những mũi giáo thật sự đã bị gãy bất chấp vật liệu Đỉnh Cấp mà nó được làm ra từ, buộc Quỷ loạng choạng ra sau với biển hiện ngẩn người.
Tuy nhiên, Nephis và Thánh bằng cách nào đó đã có thể chống lại lực va chạm khủng khiếp kia. Quan trọng hơn nữa, cú đẩy của con Khủng Bố đã bị ngăn lại, ít nhất là tạm thời. Sinh vật kia chỉ vừa mới hiện ra một nửa từ đằng sau bức tường bị vỡ, phần lớn cơ thế ghê tởm của nó vẫn còn chưa nhìn thấy được. Cây giáo của Neph bị kẹt giữa hai hàm cắt của nó, còn cái mà Thánh nắm giữ thì đẩy vào tấm màn đen bóng trên mắt nó.
Vậy mà, vẫn không có lấy một vết nứt trên bộ chitin bất khả xâm phạm kia.
‘Chết tiệt...’
Có vẻ như ngay cả những vũ khí làm từ vật liệu Đỉnh Cấp cũng không thể phá xuyên bộ giáp của con Khủng Bố này.
Nhưng mà, đa số chúng đã không vỡ tan từ va chạm đó, và tổ đội tạm thời ở khoảng cách an toàn với cái hàm đang rung lắc kia của nó. Những cây giáo đã làm được nhiệm vụ của chúng.
Lao về trước, Sunny đặt toàn bộ cân nặng của bản thân vào ngọn giáo của mình, tham gia cùng Nephis và Thánh. Cùng lúc, cậu kêu gọi bóng tối. Những sợi xích hắ ám dâng lên từ dưới sàn và ngã xuống từ trần, quấn quanh con Khủng Bố để khiến nó không thể di chuyển.
Khủng Bố kẹp hàm, cố gắng phá vỡ mũi giáo. Cơ thể to đùng của nó nhúc nhích, khiến những sợi xích đen rên rỉ.
“Jet!”
Vào đúng lúc đó, một con hắc mã nhảy qua đầu họ. Đáp lên lưng của sinh vật khổng lồ kia, nó lao về trước – kỵ sĩ của nó đã trượt ra khỏi yên, một mũi giáo dài trong cô biến mất vào sâu trong cơ thể con Khủng Bố.
Sinh vật kia rùng mình và phát ra một tiếng thét khủng khiếc, muốn thủng cả tai người nghe.
Những sợi xích kiềm chế nó bị giật đứt, và thứ kinh dị giống côn trùng kia cố gắng ném Jet khỏi lưng nó. Nhưng mà cùng lúc, mắt Neph đột nhiên sáng lên, và ánh sáng mềm mại của làn da cô dập tắt. Cùng lúc, ngọn giáo của cô đột nhiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ/
Phát hiện điều đó, Sunny cử cái bóng mà đã cường hóa cơ thể cô lên mũi giáo luôn.
Món vũ khí thô thiển cuối cùng có thể xuyên thủng bộ giáp của kẻ địch, hơi khiến nó rạn nứt. Tổn thương mà con Khủng Bố chịu là không quá nghiêm trọng, nhưng mà tạm thời khiến nó bị dính tại chỗ.
Một khoảnh khắc đó là đủ để Jet bắt lấy ngọn giáo mà Cassie đã ném vào không trung trước khi Ác Mộng thậm chí có thể đặt guốc lên lưng sinh vật kia. Kẻ Gặt Hồn không lãng phí chút thời gian nào, lao về trước và tung ra thêm một đòn tấn công tàn nhẫn nữa.
Sinh vật kia lại rùng mình. Nhìn ra được là nó đã bị yếu đi và đang bị cơn đau đớn khủng khiếp tra tấn, nó tiếp tục cố gắng kháng cự...nhưng mà đó đã là vô dụng.
Nhìn chăm chú Khủng Bố, Sunny nhớ đến lần đầu cậu gặp Tàn Sát Bất Tử và mỉm cười thù hằn. Cậu biết hơn ai cả cảm giác mà thứ khốn kiếp đang phải chịu.
“Giết nó!”
...Không quá lâu sau đó, trận chiến đã kết thúc.
Họ thật sự đã có thể chém giết một Khủng Bố Đồi Bại mà không mất một thành viên nào của tổ đội. Sinh vật đáng sợ kia đã chết.
‘Cái...quái gì...dễ hơn hẳn khi mà không phải chỉ là mình...’
Sunny nhăn nhó và lắc đầu, bị những ý nghĩ của bản thân làm cho khó hiê.
‘Mình đang suy nghĩ gì vậy? Đương nhiên là vậy rồi, đồ ngu này...’
Cậu đang ngồi trên sàn, lấy hơi. Nephis đang xoa bóp hai cẳng tay mình với gương mặt hơi nhăn nhó. Cassie đã lấy ra Ánh Sáng Dẫn Đường từ túi trên lưng và giờ đang nặng nề dựa lên nó.
Jet vừa mới nhảy xuống cái xác to đùng của Khủng Bố kia. Có một nụ cười thú vị trên mặt cô.
“Biết gì sao...tôi nhận được một Ký Ức.”
Sunny mỉm cười yếu ớt.
“Chúc mừng.”
Cậu đã nhận được vài Ký Ức trong vòng lặp, cũng như một lượng mảnh kha khá. Tiếc là, không có gì còn lại sau đó cả. Ở lúc bắt đầu mỗi vòng, những mảnh đó bị xóa, và những Ký Ức kia cũng biến mất như thể chúng chưa từng tồn tại vậy.
Thế giới quay trở lại trạng thái trước đó, không có ngoại lệ.
...Ngoài Tội Lỗi An Ủi, sự mệt mỏi tích lũy trên tâm trí và linh hồn cậu.
Jet nhìn chăm chú cái xác khổng lồ kia với vẻ khó tin, rồi hỏi:
“Chúng ta có nên đào ra mảnh hồn của nó?”
Sunny lắc đầu.
“Không có ý nghĩa.”
Cái xác là quá lớn. Thu hồi những mảnh hồn của nó sẽ mất quá lâu, và lợi ích đó dù sao cũng sẽ biến mất ở vòng lặp mới mà thôi.
Cậu thở dài và đứng dậy.
“Chúng ta nên tiếp tục di chuyển. Từ giờ đến khi chúng ta rời khỏi hang động là nên thông thoáng rồi...ít nhất là trên con đường mà tôi đã chọn. Nhưng một khi chúng ta đến vực thẳm, thì sẽ hơi khó khăn. Mọi người thấy đó, cơ bản là có một đám rết...”
Nephis, Cassie, và Jet nghe cậu miêu tả, gương mặt họ dần biến xanh.
Dù vậy, họ vẫn đi theo cậu mà không lên ý kiến phản đối gì.
Ra khỏi nơi vực thẳm kia đúng là đã không dễ. Cassie phải hi sinh một Tiếng Vang của cô để tranh thủ cho họ vừa đủ thời gian, và kể cả vậy, thì mọi người đều đã bị thương khắp nơi.
Mùi máu cũng đã hấp dẫn đến vài Sinh Vật Ác Mộng từ trong khu rừng. May mắn là, Sunny biết nên chọn đường nào, nên sức mạnh tổng hợp của tổ đội là đủ để đánh đuổi chúng.
...Nhưng mà họ đã lãng phí quá nhiều thời gian.
Đã là quá trễ để cố gắng trở lại Phá Xích khi họ đến được phía bắc của hòn đảo.
Đi trong sương mù, Sunny đột nhiên giơ lên một tay, ra hiệu cho những người khác ngừng lại.
Rồi, cậu hét lên:
“Effie! Là tôi, Sunny! Đừng có ném ngọn gi...”
Trong giây kế tiếp, cậu chửi thề và vội vàng né sang một bên. Một ngọn giáo xám bay ngang qua cậu và đánh trúng khiên của Thánh với tiếng răng rắc điếc tai.
Hiệp sĩ duyên dáng bị đẩy lại vài bước.
“Chết tiệt thật chứ! Lần nào cũng vậy! Lần chết tiệt nào cũng vậy!”
Sunny đứng dậy và nhìn vào sương mù với biểu hiện uất ức. Ở đó, Effie đang đứng, dùng một tay nâng bụng và nhìn cậu với ánh mặt trợn to.
“Ngố?”
Cô hơi quay đầu, cuối cùng phát hiện những người còn lại trong tổ đội. Sự vui vẻ sáng lạn lóe lên trong mắt cô.
Jet thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Cái đồ tham ăn chết tiệt...tôi biết là cô sẽ không sao...”
Cassie chần chừ một giây, rồi hơi nghiêng đầu.
...Còn Nephis thì đã đông cứng tại chỗ.
Mắt cô mở to đến kì lạ.
“Effie? Tại sao...cô...tại sao cô...”
Nữ thợ săn mơ hồ nhìn cô, rồi liếc nhìn bụng mình và nhếch mép cười.
“Ồ...tôi đoán là cô sẽ không biết về việc như này. Cô thấy đó, Công Chúa...khi một người đàn ông và một người phụ nữ rất yêu nhau...”
Trong lúc cô ta tiếp tục nói chuyện với biểu hiện vô cùng chân thành, gương mặt bối rối của Neph dần biến thành màu hồng.
Nhìn cô, Sunny cảm thấy thỏa mãn đến mức sung sướng.
Trước khi Khủng Bố kia có thể nuốt chửng toàn bộ họ, Nephis đã xuất hiện cản đường nó. Ngọn giáo của cô đã đè vào sàn bấp bênh của hang động, được chân cô chống đỡ, mũi giáo nhọn chỉ về phía con quái vật đang đến gần kia. Đôi mắt cô bình tĩnh và đầy quyết tâm.
Một giây sau đó, Thánh đã ở bên cạnh cô.
Sunny, Cassie, và Quỷ không bị rơi lại xa.
‘Liệu có được?’
Trước khi Sunny có thể hoàn tất ý nghĩ đó, Khủng Bố đã lao vào hàng giáo.
Có một âm thanh chói tai, và cậu cảm giác được một lực lượng tồi tệ vặn tay mình. Nếu không nhờ có Dệt Xương, xương của cậu có lẽ đã gãy tan thành cả ngàn mảnh.
‘A...’
Sunny đã tăng trọng lượng của mình hết sức có thể, biến thành một tảng đá không thể nhúc nhích nổi. Dù vậy, cậu vẫn bị ném ra sau. Cassie cũng bị ném ngược ra – cô gái mù vặn người trong không trung và linh hoạt tiếp đất trên hai chân.
Một trong những mũi giáo thật sự đã bị gãy bất chấp vật liệu Đỉnh Cấp mà nó được làm ra từ, buộc Quỷ loạng choạng ra sau với biển hiện ngẩn người.
Tuy nhiên, Nephis và Thánh bằng cách nào đó đã có thể chống lại lực va chạm khủng khiếp kia. Quan trọng hơn nữa, cú đẩy của con Khủng Bố đã bị ngăn lại, ít nhất là tạm thời. Sinh vật kia chỉ vừa mới hiện ra một nửa từ đằng sau bức tường bị vỡ, phần lớn cơ thế ghê tởm của nó vẫn còn chưa nhìn thấy được. Cây giáo của Neph bị kẹt giữa hai hàm cắt của nó, còn cái mà Thánh nắm giữ thì đẩy vào tấm màn đen bóng trên mắt nó.
Vậy mà, vẫn không có lấy một vết nứt trên bộ chitin bất khả xâm phạm kia.
‘Chết tiệt...’
Có vẻ như ngay cả những vũ khí làm từ vật liệu Đỉnh Cấp cũng không thể phá xuyên bộ giáp của con Khủng Bố này.
Nhưng mà, đa số chúng đã không vỡ tan từ va chạm đó, và tổ đội tạm thời ở khoảng cách an toàn với cái hàm đang rung lắc kia của nó. Những cây giáo đã làm được nhiệm vụ của chúng.
Lao về trước, Sunny đặt toàn bộ cân nặng của bản thân vào ngọn giáo của mình, tham gia cùng Nephis và Thánh. Cùng lúc, cậu kêu gọi bóng tối. Những sợi xích hắ ám dâng lên từ dưới sàn và ngã xuống từ trần, quấn quanh con Khủng Bố để khiến nó không thể di chuyển.
Khủng Bố kẹp hàm, cố gắng phá vỡ mũi giáo. Cơ thể to đùng của nó nhúc nhích, khiến những sợi xích đen rên rỉ.
“Jet!”
Vào đúng lúc đó, một con hắc mã nhảy qua đầu họ. Đáp lên lưng của sinh vật khổng lồ kia, nó lao về trước – kỵ sĩ của nó đã trượt ra khỏi yên, một mũi giáo dài trong cô biến mất vào sâu trong cơ thể con Khủng Bố.
Sinh vật kia rùng mình và phát ra một tiếng thét khủng khiếc, muốn thủng cả tai người nghe.
Những sợi xích kiềm chế nó bị giật đứt, và thứ kinh dị giống côn trùng kia cố gắng ném Jet khỏi lưng nó. Nhưng mà cùng lúc, mắt Neph đột nhiên sáng lên, và ánh sáng mềm mại của làn da cô dập tắt. Cùng lúc, ngọn giáo của cô đột nhiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ/
Phát hiện điều đó, Sunny cử cái bóng mà đã cường hóa cơ thể cô lên mũi giáo luôn.
Món vũ khí thô thiển cuối cùng có thể xuyên thủng bộ giáp của kẻ địch, hơi khiến nó rạn nứt. Tổn thương mà con Khủng Bố chịu là không quá nghiêm trọng, nhưng mà tạm thời khiến nó bị dính tại chỗ.
Một khoảnh khắc đó là đủ để Jet bắt lấy ngọn giáo mà Cassie đã ném vào không trung trước khi Ác Mộng thậm chí có thể đặt guốc lên lưng sinh vật kia. Kẻ Gặt Hồn không lãng phí chút thời gian nào, lao về trước và tung ra thêm một đòn tấn công tàn nhẫn nữa.
Sinh vật kia lại rùng mình. Nhìn ra được là nó đã bị yếu đi và đang bị cơn đau đớn khủng khiếp tra tấn, nó tiếp tục cố gắng kháng cự...nhưng mà đó đã là vô dụng.
Nhìn chăm chú Khủng Bố, Sunny nhớ đến lần đầu cậu gặp Tàn Sát Bất Tử và mỉm cười thù hằn. Cậu biết hơn ai cả cảm giác mà thứ khốn kiếp đang phải chịu.
“Giết nó!”
...Không quá lâu sau đó, trận chiến đã kết thúc.
Họ thật sự đã có thể chém giết một Khủng Bố Đồi Bại mà không mất một thành viên nào của tổ đội. Sinh vật đáng sợ kia đã chết.
‘Cái...quái gì...dễ hơn hẳn khi mà không phải chỉ là mình...’
Sunny nhăn nhó và lắc đầu, bị những ý nghĩ của bản thân làm cho khó hiê.
‘Mình đang suy nghĩ gì vậy? Đương nhiên là vậy rồi, đồ ngu này...’
Cậu đang ngồi trên sàn, lấy hơi. Nephis đang xoa bóp hai cẳng tay mình với gương mặt hơi nhăn nhó. Cassie đã lấy ra Ánh Sáng Dẫn Đường từ túi trên lưng và giờ đang nặng nề dựa lên nó.
Jet vừa mới nhảy xuống cái xác to đùng của Khủng Bố kia. Có một nụ cười thú vị trên mặt cô.
“Biết gì sao...tôi nhận được một Ký Ức.”
Sunny mỉm cười yếu ớt.
“Chúc mừng.”
Cậu đã nhận được vài Ký Ức trong vòng lặp, cũng như một lượng mảnh kha khá. Tiếc là, không có gì còn lại sau đó cả. Ở lúc bắt đầu mỗi vòng, những mảnh đó bị xóa, và những Ký Ức kia cũng biến mất như thể chúng chưa từng tồn tại vậy.
Thế giới quay trở lại trạng thái trước đó, không có ngoại lệ.
...Ngoài Tội Lỗi An Ủi, sự mệt mỏi tích lũy trên tâm trí và linh hồn cậu.
Jet nhìn chăm chú cái xác khổng lồ kia với vẻ khó tin, rồi hỏi:
“Chúng ta có nên đào ra mảnh hồn của nó?”
Sunny lắc đầu.
“Không có ý nghĩa.”
Cái xác là quá lớn. Thu hồi những mảnh hồn của nó sẽ mất quá lâu, và lợi ích đó dù sao cũng sẽ biến mất ở vòng lặp mới mà thôi.
Cậu thở dài và đứng dậy.
“Chúng ta nên tiếp tục di chuyển. Từ giờ đến khi chúng ta rời khỏi hang động là nên thông thoáng rồi...ít nhất là trên con đường mà tôi đã chọn. Nhưng một khi chúng ta đến vực thẳm, thì sẽ hơi khó khăn. Mọi người thấy đó, cơ bản là có một đám rết...”
Nephis, Cassie, và Jet nghe cậu miêu tả, gương mặt họ dần biến xanh.
Dù vậy, họ vẫn đi theo cậu mà không lên ý kiến phản đối gì.
Ra khỏi nơi vực thẳm kia đúng là đã không dễ. Cassie phải hi sinh một Tiếng Vang của cô để tranh thủ cho họ vừa đủ thời gian, và kể cả vậy, thì mọi người đều đã bị thương khắp nơi.
Mùi máu cũng đã hấp dẫn đến vài Sinh Vật Ác Mộng từ trong khu rừng. May mắn là, Sunny biết nên chọn đường nào, nên sức mạnh tổng hợp của tổ đội là đủ để đánh đuổi chúng.
...Nhưng mà họ đã lãng phí quá nhiều thời gian.
Đã là quá trễ để cố gắng trở lại Phá Xích khi họ đến được phía bắc của hòn đảo.
Đi trong sương mù, Sunny đột nhiên giơ lên một tay, ra hiệu cho những người khác ngừng lại.
Rồi, cậu hét lên:
“Effie! Là tôi, Sunny! Đừng có ném ngọn gi...”
Trong giây kế tiếp, cậu chửi thề và vội vàng né sang một bên. Một ngọn giáo xám bay ngang qua cậu và đánh trúng khiên của Thánh với tiếng răng rắc điếc tai.
Hiệp sĩ duyên dáng bị đẩy lại vài bước.
“Chết tiệt thật chứ! Lần nào cũng vậy! Lần chết tiệt nào cũng vậy!”
Sunny đứng dậy và nhìn vào sương mù với biểu hiện uất ức. Ở đó, Effie đang đứng, dùng một tay nâng bụng và nhìn cậu với ánh mặt trợn to.
“Ngố?”
Cô hơi quay đầu, cuối cùng phát hiện những người còn lại trong tổ đội. Sự vui vẻ sáng lạn lóe lên trong mắt cô.
Jet thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Cái đồ tham ăn chết tiệt...tôi biết là cô sẽ không sao...”
Cassie chần chừ một giây, rồi hơi nghiêng đầu.
...Còn Nephis thì đã đông cứng tại chỗ.
Mắt cô mở to đến kì lạ.
“Effie? Tại sao...cô...tại sao cô...”
Nữ thợ săn mơ hồ nhìn cô, rồi liếc nhìn bụng mình và nhếch mép cười.
“Ồ...tôi đoán là cô sẽ không biết về việc như này. Cô thấy đó, Công Chúa...khi một người đàn ông và một người phụ nữ rất yêu nhau...”
Trong lúc cô ta tiếp tục nói chuyện với biểu hiện vô cùng chân thành, gương mặt bối rối của Neph dần biến thành màu hồng.
Nhìn cô, Sunny cảm thấy thỏa mãn đến mức sung sướng.