Trong một thư viện thoang thoảng mùi sách cũ.

Một thanh niên lo lắng đang trình bày báo cáo với một người đàn ông trung niên đeo kính.

“Phân tích cuối cùng chỉ ra rằng Belbev Ruinzenes đã thiết lập vòng tròn ma thuật và Liranne Vivian đã kích hoạt nó.”

“Vậy là cả hai đều ở trong thành phố à?”

“Đúng vậy. Xem xét rằng lá chắn bảo vệ của Noark đang hoạt động bình thường, thì có khả năng là họ đang ở bên trong Raphdonia.”

“Họ là bậc thầy cải trang.”

"Bọn khốn nạn này quả thực rất kiên trì. Bây giờ, con sẽ tiếp tục thống kê thương vong được biên soạn sáng nay."

Người thanh niên với giọng nói đầy tiếc nuối đã báo cáo tổng thiệt hại của vụ việc.

Tuy nhiên, người đàn ông trung niên lắng nghe mà không phản ứng nhiều.

“Đúng vậy, nhiều người đã chết.”

Bảy mươi phần trăm nhà thám hiểm hoạt động ở Tầng Bốn trở lên đã chết.

Những người sống sót còn lại chủ yếu là khoảng 1.600 nhà thám hiểm chỉ có thể coi là có thể là vật tiêu hao và những kẻ nổi loạn sẽ không mghe theo mệnh lệnh từ Hoàng gia.

Thiệt hại này không thua kém gì việc xảy ra sự kiện sụp đổ không gian. Tuy nhiên..

“Điều này có lẽ là một điều tốt.”

Hầu tước Tercerion, thủ tướng của Raphdonia, cười khẩy khinh thường.

Chàng trai trẻ nghiêng đầu vẻ bối rối.

"Xin thứ lỗi?"

“Không sao đâu. Tôi còn nhiều việc phải cân nhắc. Anh có thể đi.”

“…Nghỉ ngơi thật tốt nhé, Phụ thân.”

“Hãy gọi ta bằng tước hiệu khi ở trong cung điện.”

“Vâng, thưa Thủ tướng.”

Khi người đàn ông vẫy tay, chàng trai trẻ cúi chào một cách kính trọng và rời khỏi thư viện.

'Đã đến lúc liên lạc với Tháp Ma Pháp.'

Người đàn ông đứng dậy và tiến đến gần cửa sổ, quan sát những người hầu bận rộn chuẩn bị cho sự kiện trong ngày đang di chuyển khắp nơi.

Vù.

Khi cửa sổ mở toang, một cơn gió mạnh thổi vào. Ánh nắng mặt trời ấm áp và bầu trời trong xanh không một gợn mây.

“Bệ hạ sẽ hài lòng.”

Hôm nay là một ngày hoàn hảo để bắt đầu cho một kỷ nguyên mới.

***

Thủ đô Đế quốc, Carnon.

Một khu vực đặc biệt mà thường dân không thể vào nếu không được phép.

“Ồ, đó chính là cung điện hoàng gia sao!!”

Bên kia cánh cổng lớn mang biểu tượng của gia đình hoàng gia, có một con đường trải dài đến tận cung điện, mặt đất phủ đầy những cánh hoa rải rác.

Đám đông tụ tập dọc theo con đường chính như thể đang chờ xem một cuộc diễu hành.

Tất nhiên, hầu như không có quý tộc nào trong đó cả.

Ngay cả ở thành phố quý tộc này, chín phần mười dân số đều là người hầu đi làm hoặc cư trú ở đó.

“Ồ! Đó là đoàn diễu hành của các anh hùng!”

“Ném cánh hoa đi!”

Tôi không biết họ được trả bao nhiêu, nhưng vô số người hầu đứng dọc theo con đường chính, nhiệt tình chào đón chúng tôi.

Sau một thời gian trôi qua,

“Chúng ta đã đến nơi. Ngài có hài lòng với chuyến đi không?”

Cuối cùng, cỗ xe dừng lại trước bức tường ngoài của cung điện.

Không chỉ có xe ngựa của chúng tôi mà còn có hàng trăm xe ngựa khác nữa.

“Chúng ta ra ngoài thôi.”

“Ồ, đợi đã! Để tôi thở đã, được chứ?”

Bây giờ cô ấy mới lo lắng hả?

Cũng dễ hiểu, đây là lần đầu tiên cô ấy đến thủ đô.

“…Hãy nói cho tôi biết khi nào cô sẵn sàng.”

“Tôi nghĩ tôi đã sẵn sàng rồi.”

Khi chúng tôi xuống xe ngựa, những gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt. Họ là những người sống sót đã cùng chúng tôi vượt qua ranh giới tử thần trong thảm họa vừa qua.

Chúng tôi gật đầu khi mắt chạm nhau, mặc dù khoảng cách giữa chúng tôi khá xa.

“Tôi là Fert, phụ trách dẫn đường cho các anh hùng hôm nay. Xin hãy đi theo tôi. Tôi sẽ hộ tống các bạn.”

Sau khi xác minh danh tính nhanh chóng tại cổng lâu đài, chúng tôi đi theo hướng dẫn viên vào cung điện.

Tên chính thức của cung điện này là Cung điện Vinh quang, một cung điện được sử dụng để tổ chức tiệc hoặc các sự kiện hoàng gia.

“B-Bjorn…”

Aynar có vẻ sợ hãi trước nội thất quá cầu kỳ, liếc nhìn tôi để tìm kiếm sự trấn an.

Nghiêm túc mà nói, tại sao cô ấy luôn hành động như thế này ở những nơi lạ lẫm?

“Thẳng vai lên. Chúng ta là khách quý, nếu như cô làm như vậy, sẽ càng ngượng ngùng hơn.”

"…Hiểu rồi!"

“Xin hãy đi theo lối này.”

Chúng tôi theo hướng dẫn viên đến một phòng tiếp tân riêng rộng khoảng hai mươi pyeong.

(Đơn vị đo diện tích của Hàn, tương đương 400/121 hay 3.3058 m²)

“Được phục vụ các anh hùng là vinh dự của chúng tôi.”

Ngay khi chúng tôi bước vào, người hầu gái đã đến chỉnh lại tóc hoặc quần áo cho chúng tôi.

Trong khi đó, hướng dẫn viên tận tâm của chúng tôi đã giải thích một số nghi thức đơn giản và lịch trình cho bữa tiệc hôm nay.

Một thời gian trôi qua.

“Ông Jandel!”

“Ồ, tôi suýt nữa không nhận ra cô nữa rồi, cô trông đẹp lắm.”

Raven và Abman, những người đã đến sớm hơn khoảng mười phút, đã tìm thấy phòng tiếp tân của chúng tôi.

Họ cũng ăn mặc khác thường. Raven mặc một chiếc váy truyền thống dài lê thê trên mặt đất, trong khi Ông Gấu mặc một bộ vest chỉnh tề.

“Haha, trông có vẻ hơi xấu hôt nhỉ?”

Ông Gấu ngượng ngùng gãi má.

Anh ấy đã thay đồ với sự giúp đỡ của vợ, nhưng họ nhất quyết bắt anh thay một bộ đồ khác tại đây. Tôi ngạc nhiên khi thấy họ có kích thước phù hợp với anh ấy…

"Tất cả trang phục trang trọng dành cho khách đều được phù phép một cách kỳ diệu để vừa vặn", hướng dẫn viên giải thích. Rõ ràng là họ có hàng ngàn bộ trang phục kỳ diệu như vậy.

'Quần áo phù phép cho những sự kiện trang trọng nhỉ.'

Việc này vừa hợp lý vừa lãng phí một cách vô lý. Khách không mặc trang phục trang trọng thường có thể đến thăm cung điện bao nhiêu lần?

“Vậy, Raven, cô cũng thay đồ ở đây à?”

“Không, tôi mặc đồ của mình.”

"Tôi hiểu rồi."

Là một pháp sư thuộc tầng lớp thượng lưu, cô ấy chắc hẳn phải sở hữu ít nhất một bộ trang phục trang trọng cho những dịp như vậy.

“Ồ, đẹp quá. Cái này giá bao nhiêu vậy?”

“Ờ… Tôi không chắc nữa. Đó là món quà mà Master của tôi tặng tôi từ rất lâu rồi.”

“Thật sao? Dù sao thì, mặc chiếc váy đó khiến cô trông giống một Fairy. Không phải giống như các Fairy, mà là loại tiên trong truyện cổ tích.”

“Anh đang nói về các tiểu tinh linh à?” (giống như Tinker Bell, mình ko biết dịch sao)

“Đúng vậy, chính là nó.”

“Ừm, anh không định chế giễu chiều cao của tôi đấy chứ?”

“Không đời nào! Tôi thực sự có ý đó, trông cô thật sưh đẹp!”

Bằng cách nào đó, Misha và Raven lại bắt đầu nói chuyện phiếm với nhau. Trong lúc đó, Ông Gấu, Aynar và tôi lùi lại để nói chuyện theo hướng khác.

"Này, Jandel. Anh có nghe thêm thông tin gì về phần thưởng không? Có một Tinh chất Cấp độ 4 mà tôi luôn muốn có, và tôi tự hỏi liệu việc hỏi xin nó có khả thi không."

“Ồ, tôi vẫn chưa nghe gì về chuyện đó cả.”

“Bjorn, tôi đói. Khi nào họ sẽ phục vụ đồ ăn?”

“Nếu cô không thể chờ đợi, hãy ăn một ít thịt khô nhé.”

“Ồ, anh có mang theo sao?”

“Cho tôi một cái nữa. Tôi cần thứ gì đó để nhai.”

Khi chúng tôi ngồi cùng nhau nhai thịt khô, người hướng dẫn viên vừa rời đi một lúc đã quay trở lại.

“Mọi chuẩn bị cho lối vào đã hoàn tất. Xin hãy tiến hành.”

Hành lang bên ngoài phòng tiếp khách đông nghẹt người.

Các hướng dẫn viên sắp xếp các mạo hiểm giả theo thứ tự. Và vị trí của chúng tôi ở ngay phía trước, chính giữa. Bên trái tôi là Melter Pend, và bên phải tôi là Kyle.

“Ồ, anh tới rồi à?”

“Anh trông thật đẹp trong bộ đồ đó.”

“Đứng đây.”

…Có chút choáng ngợp.

“Tại sao tôi lại ở giữa?”

“Ha ha, để một người khác ở đây không phải rất kỳ quái sao? Mọi người ở đây đều đi theo anh ra khỏi mê cung.”

Vâng, ừm…

Tôi không còn lời nào để diễn tả điều đó. Nhưng anh bạn già này có xu hướng đánh giá tôi quá cao.

Tôi định nói điều gì đó thì…

“Có vẻ như sắp bắt đầu rồi. Nhìn về phía trước đi.”

Kyle nói và nhìn thẳng về phía trước.

“Các anh hùng, xin hãy bước vào!”

Với lời tuyên bố hùng hồn, cánh cửa mở toang.

Xì-ì-ì-!

Tiếng kèn vang lên rộn ràng.

“Tiến về phía trước.”

Theo lời thúc giục của Kyle, tôi bước qua cánh cửa mở, theo sau là rất nhiều nhà thám hiểm.

Bước, bước.

Phía sau cánh cửa là một hành lang hình chữ nhật. Nó đủ rộng để chứa hàng ngàn người, với thảm đỏ dẫn đến ngai vàng trống.

Tôi tiếp tục bước đi trên tấm thảm.

Đi bộ mà không có nạng rất mệt mỏi, nhưng tôi đã cố gắng hết sức để duy trì lòng kiêu hãnh của người Barbarian.

Bước, bước.

Khi chúng tôi đi, các hiệp sĩ rút kiếm chào, và các linh mục dùng sức mạnh thần thánh để ban phước cho chúng tôi.

Các quý tộc vỗ tay từ xa.

Những nghi thức này thật sự quá sức đối với một nhà thám hiểm chỉ mới có hơn một năm kinh nghiệm.

Tôi không thực sự thích nó. Và có lẽ những người khác cũng cảm thấy như vậy.

'Cảm giác giống như một buổi trưng bày vậy.'

Ồ, có lẽ đây chính là một buổi trưng bày?

Bụp.

Khi tôi dừng lại, những nhà thám hiểm đi theo tôi cũng dừng lại theo hàng.

Nó không có trật tự như đội hình quân sự.

Khi tôi dừng lại, những nhà thám hiểm đi theo tôi cũng dừng lại. Không giống như những người lính, hàng ngũ của họ không hoàn hảo, và trang phục của họ là một mớ hỗn độn, tạo ra ấn tượng về một đám người không có tổ chức.

Có lẽ đây chính là trò vui mà các quý tộc muốn xèm?

“Hừ.”

Tôi nghe thấy tiếng cười cao ngạo và chế giễu từ phía xa.

Và tiếng cười đó đang lan rộng.

Cùng lúc đó, có tiếng vật gì đó bị nghiền nát.

Siết chặt—

Khi tôi liếc nhẹ về phía sau, tôi thấy một chiến binh đang nắm chặt nắm đấm.

Anh ấy là chiến binh đã chiến đấu cùng tôi trong hang động. Xin thề, anh ấy không hề có chút sợ hãi nào khi đập vỡ đầu quái vật.

'Hóa ra anh ấy hơi nhút nhát.'

Khi được nhìn thấy một khía cạnh khác của các chiến binh mà trước đây tôi chưa từng để ý đến, không hiểu sao tôi lại không thích điều đó. Vì thế, một tiếng hét vô thức bật ra khỏi miệng tôi.

“Bethel—raaaaaaa!!”

Tiếng hét của tôi vang vọng khắp hội trường rộng lớn.

Mặc dù không hẹn trước, nhưng những người khác vẫn làm theo.

“Bethel—raaaaaaa!!”

Đó không chỉ là tiếng kêu của một số ít người Barbarian mà còn là tiếng kêu của những chiến binh đã dần yêu thích tiếng chiến hống của chúng tôi.

“Những kẻ điên này thậm chí còn la hét ở trong cung điện Hoàng gia…”

Hầu hết các nhà thám hiểm đều tỏ ra bối rối hoặc thở dài bất lực.

Tuy nhiên, giới quý tộc thì khác.

Có lẽ họ nghĩ rằng đây là một buổi biểu diễn được lên kế hoạch. Họ, những người vừa mới im lặng vì ngạc nhiên, bắt đầu vỗ tay và huýt sáo.

'Những anh chàng này thực sự rất tuyệt vời.'

Thật buồn cười, nhưng tâm trạng đã tốt hơn.

Sự nguy nga của cung điện, vô số ánh nhìn của quý tộc, trang phục trang trọng khiến người ta ngượng ngùng—những nhà thám hiểm, vốn không thoải mái trong bối cảnh này, đã cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.

'Đúng vậy, các nhà thám hiểm lẽ ra nên can đảm như vậy, dù sao chúng ta cũng là những người sống sót.'

Trong khi tôi đang ngắm nhìn họ một cách thỏa mãn, Kyle cũng cười toe toét bên cạnh tôi.

“Tôi đã nói rồi. Ngoài anh ra còn ai có thể đứng ở phía trước?”

Vâng, có lẽ anh ấy đúng.

Còn ai ngoài tên Barbarian táo bạo có thể làm điều đó?

“Im lặng! Xin hãy im lặng! Đức Ngài*, Thủ tướng Ageni Rotten Tercerion của Raphdonia, đang ở đây!”

(*His Excellency, từ này là từ đệm trước khi gọi tên một người có chức vị cao trong chính quyền phong kiến, nhưng không thuộc hoàng tộc. Hoàng tộc sẽ có các cách gọi riêng như bệ hạ, hoàng tử, công chúa,...)

Giữa bầu không khí căng thẳng, thủ tướng đã xuất hiện.

***

Một người đàn ông có vẻ ngoài khoảng đầu năm mươi.

Mái tóc hoa râm và vẻ mặt hiền hậu.

Ông ấy làm tôi nghĩ đến một hiệu trưởng trường học khi ông đứng trước ngai vàng trống rỗng và bắt đầu bài phát biểu.

Ông ấy bắt đầu bằng một câu chuyện cười nhẹ nhàng.

“Haha, xin lỗi vì đã đến muộn. Xin đừng quá tức giận, các anh hùng. Hôm nay là một ngày đẹp trời, đúng không?”

Một cách rất tự nhiên, bài phát biểu của ông chuyển sang chủ đề thảo luận về thời tiết, sau đó chuyển sang chủ đề tiếp theo một cách trôi chảy.

Không có gì đặc biệt to tát vè nội dung cả.

Ông ta khen ngợi từng nỗ lực của chúng tôi và giải thích cho các nhà quý tộc lý do tại sao chúng tôi được triệu tập.

"Những người này đã làm được điều mà ngay cả Hiệp sĩ Hoàng gia và các Clan danh tiếng cũng không làm được. Nếu không có bọn họ, chúng ta có lẽ vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra ở đó."

Trở về với thông tin về cuộc tập kích Noark là công lao chính thức của chúng tôi.

Tất nhiên rồi, họ không thể công khai nói rằng chuyện này là để xoa dịu các nhà thám hiểm bằng một củ cà rốt.

“Vì vậy, thay mặt cho nhà vua đang cảm thấy không khỏe, tôi, Ageni Rotten Tercerion, gửi lời khen ngợi cho những đóng góp của họ!”

Sau bài phát biểu của Thủ tướng, phần thưởng được công bố dựa trên đóng góp của mỗi nhà thám hiểm.

Tất cả những người sống sót đều nhận được 10 triệu stones và quyền vào thủ đô Carnon, cùng với phần thưởng bổ sung dựa trên thành tích của họ.

Thứ tự thông báo bắt đầu từ chúng tôi…

“Thủ lĩnh của Clan Nartel, Melter Pend, hãy bước lên phía trước.”

Melter được gọi đến đầu tiên.

“Anh đã có những đóng góp to lớn khi tiêu diệt tên tội phạm Blue Mane đã bỏ trốn khỏi Bộ tộc Blue Wolf trong trận chiến ở Rừng Goblin, dẫn đến chiến thắng của chúng ta.”

Thủ tướng, người đã có hiểu biết sâu rộng, đặc biệt đề cập đến những thành tựu của Melter.

“Anh sẽ được cấp quyền tiến vào Bảo khố cấp Bạc. Anh có thể chọn một Tinh chất và một vật phẩm theo ý muốn của mình. Ngoài ra, anh sẽ nhận được phần thưởng là 25 triệu Stones.”

"Đa tạ."

Melter Pend đã vào được Bảo khố, nơi cất giữ các Tinh chất Cấp độ 4 và các trang bị có giá trị tương đương.

'…Điều này có phải nghĩa là tôi có thể mong đợi nhiều hơn khi đến lượt mình không?'

Trong ba người chúng tôi, đóng góp của Melter thực ra là nhỏ nhất. Việc đánh bại tên người sói có thể diễn ra thuận lợi là vì tôi đã hạ gục được Kẻ thu thập Xác chết và vô hiệu hoá đội quân của hắn.

'Phù…'

Thật không may, người tiếp theo lại là ông Kyle.

“Ngài Kyle Fevrosk, Pháp sư Sắt, hãy bước lên phía trước.”

“Đã lâu không gặp, thưa Thủ tướng.”

“Xin hãy tha thứ cho tôi vì sự chậm trễ trong việc ghi nhận những đóng góp của anh do tôi phải hoàn thành các thủ tục chính thức.”

Những đóng góp của Kyle gồm có ba phần:

Sử dụng trí tuệ của mình để dẫn dắt đoàn thám hiểm tìm đến cơ hội sống sót.

Sử dụng dịch chuyển tức thời để tránh Berzark.

Và ngăn chặn Học giả Hủy diệt trong trận chiến ở Rừng Goblin, hạn chế thương vong.

"Anh đã mong muốn có được quyền nghiên cứu ma thuật cấm từ lâu rồi, đúng không? Từ hôm nay, anh chính là Pháp sư Hoàng gia đáng tự hào của Raphdonia."

“Ngài không thể biết tôi vui mừng thế nào vì lời nói của ngài, thưa Thủ tướng. Thật sự, cảm ơn ngài.”

Kyle được thăng chức lên Pháp sư Hoàng gia. Điều này có nghĩa là anh ta có thể tự do học và thành thạo mọi loại phép thuật.

“Chiến binh của Bộ tộc Barbarian, Bjorn, con trai của Jandel, hãy bước lên phía trước.”

Cuối cùng cũng đến lượt tôi.

Có lẽ vì tôi là trường hợp hoàn toàn khác so với Melter và Kyle vốn đã nổi tiếng, nên vị thủ tướng đã xem xét kỹ lưỡng tôi trước khi liệt kê từng đóng góp của tôi.

“Những đóng góp của anh như sau:”

“Với quyết tâm cao cả, bạn đã ngăn chặn xung đột nội bộ, cho phép nhiều hiệp sĩ trở về với gia đình của họ hơn.”

“Chiến đấu anh dũng trên tuyến đầu nguy hiểm nhất, làm gương cho mọi người.”

“Trở thành mồi câu để câu giờ từ Berzark, giúp các nhà thám hiểm có thể sống sót.”

“Đẩy Kẻ thu thập Xác chết, Abet Necrapheto đến bờ vực, dẫn đến chiến thắng quyết định.”

Nghe cách liệt kê như thế này, có vẻ như tôi không làm gì đặc biệt.

Khi tôi đang nghĩ như vậy, vị thủ tướng tiếp tục.

"Những hành động như vậy khó có thể tóm tắt được những nỗ lực của anh. Tuy nhiên, thay mặt cho hoàng gia, tôi trân trọng những đóng góp của anh!"

“…”

“Anh sẽ được cấp quyền tiến vào Bảo khố cấp Vàng. Anh có thể chọn một Tinh chất hoặc vật phẩm mà bạn mong muốn và anh sẽ được thưởng 50 triệu stones. Thêm vào đó ..”

Thủ tướng nói thêm,

“Ta ban cho anh danh hiệu Nam tước.”

…Hả?