Một hang động được trang trí bằng những viên pha lê phát ra ánh sáng rực rỡ.

Mặc dù đã đến đây nhiều lần nhưng hôm nay tôi cảm thấy nơi này thật lạ lẫm.

Ừ thì, đã hai tháng kể từ lần cuối tôi vào đây, nên có lẽ điều đó cũng bình thường, nhưng vẫn còn có một lý do khác nữa.'

Tôi lè lưỡi tiếc nuối khi nhìn xung quanh.

Trước hết, hôm nay chỉ có ba người chúng tôi.

Ngoài ra,khu vực xung quanh chúng tôi, mặc dù không sáng như ánh sáng ban ngày nhưng nó cũng đủ sáng để chúng ta không cần dùng đến đèn pin.

Nói một cách đơn giản…

“Đây không phải là vùng tối.”

Bug hack kinh nghiệm đã được khắc phục.

Điều này có nghĩa là không thể bắt đầu từ lối vào cổng tầng hai bằng cách sử dụng sự bất ổn của cổng không gian nữa.

“Cô có biết tại sao không?”

Giả vờ không biết, tôi hỏi và Raven thận trọng đưa ra một giả thuyết.

“Tôi nghe nói Hoàng gia gần đây đã đưa ra một yêu cầu quan trọng đối với Tháp Ma Pháp. Tôi không biết chi tiết vì tôi luôn ở bên ngoài… nhưng nhìn thấy điều này, có thể đó là yêu cầu ổn định cổng dịch chuyển.”

Vậy thì thực sự là vì yêu cầu đó mà bug đã được sửa.

Nhờ SoulQueen mà tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần nên tôi nhanh chóng tiếp tục.

Còn lựa chọn nào nữa đâu? Từ giờ trở đi chúng tôi phải đi theo cách cổ điển thôi. Chúng ta cũng đã tận hưởng cuộc sống dễ dàng trong vài tháng qua, phải không?

“Chúng ta đi thôi.”

Sau khi nhìn quanh một lượt từ điểm xuất phát, tôi nhanh chóng lấy la bàn ra để tìm phương hướng.

Lần này, không có nhiều người vào.

Nếu may mắn, chúng ta có thể có được kinh nghiệm mở cổng ngay cả khi không có bug.

"Abman, triệu hồi Iron Guardian. Chúng ta sẽ di chuyển nhanh hơn bình thường một chút."

Ngay khi Iron Bear được triệu hồi, Raven đã trèo lên người nó một cách quen thuộc.

“Giá như Aynar có thể mềm mại như thế này…….”

Thật cạn lời với những pháp sư này.

Các người luôn nghĩ đến thú cưỡi phải không?

“Wooooong!”

Dù sao thì, tôi chạy trước, Raven và ông Gấu chạy theo sau.

Kể cả với những con tấn công tầm xa, Goblin không còn là mối đe dọa với chúng tôi nữa.

Cơ thể chắc khỏe của Iron Guard tạo thành một lớp phòng thủ thứ hai cho phép tuyến sau thoải mái gây sát thương mà không lo bị tấn công.

Tuy nhiên…

Chúng ta không bao giờ biết được nguy hiểm sẽ đến từ hướng nào. Thứ nguy hiểm nhất trong mê cung lúc nào cũng là con người.

'Ít nhất thì có vẻ như không có tên khốn nào của Noark…'

Lúc đầu, tôi chạy qua hang với tâm trạng căng thẳng, nhưng nhanh chóng hạ thấp cảnh giác.

Khi chúng tôi tăng tốc, chúng tôi gặp một số nhà thám hiểm, nhưng hầu hết đều là những nhà thám hiểm cấp thấp với trang bị kém hơn.

Và cũng không có nhiều những người như vậy.

'Có lẽ chúng ta thực sự có thể mở được cánh cổng?'

Theo thời gian, hy vọng mong manh của tôi lớn dần, nhưng nó đã tan vỡ khi chúng tôi đến rìa vùng tối.

“Có vẻ như có người đã tới đây rồi.”

Một viên đá ma thuật cấp 9 nằm trên đường đi của chúng tôi.

Không thể nào thứ đó là thành qua của nhóm Misha được. Kể cả khi Erwin không biết, Misha và Aynar cũng sẽ không làm trái lời dạy của tôi.

“Sao anh phải nhặt cái đó?”

“Đá ma thuật cấp 9 vẫn là đá ma thuật.”

Nhớ lại những ngày tôi vượt qua hành lang dài này bằng ba chân, việc bỏ lại những viên đá ma thuật là điều không thể chấp nhận được.

Lúc đó, viên đá nhỏ trong tay là niềm hy vọng duy nhất của tôi—

“Không, ý tôi là tôi có thể nhặt
nó lên bằng phép thuật.”

Ừm, điều đó cũng đúng.

Vậy có nghĩa là không có pháp sư nào trong đội đã đi qua đây sao?

“Liat.”

Sử dụng phép thuật ánh sáng thay vì ngọn đuốc, chúng tôi tiếp tục chạy.

Sau khoảng 40 phút, cổng không gian xuất hiện.

Tôi không kỳ vọng nhiều, nhưng đúng như dự đoán, cổng không gian đã được kích hoạt rồi.

[Bạn đã vào Rừng Goblin ở Tầng Hai.]

Gạt bỏ nỗi thất vọng, tôi bước vào cổng. Bất cứ nhóm nào đến trước đều phải chờ đợi nhóm còn lại ở cổng Tầng Hai.

“…Cảm giác thật lạ, giống như trận chiến lúc đó chỉ mới diễn ra vào ngày hôm qua vậy.”

“Đúng vậy. Lúc đó thực sự rất nguy hiểm.”

Rừng Goblin, nơi diễn ra trận chiến ác liệt giữa quân đội Noark và các nhà thám hiểm Raphdonia.

Xung quanh im lặng, không có một bóng người.

“Có vẻ như nhóm của Misha vẫn chưa tới, chúng ta hãy đợi thêm một chút.”

Chúng tôi nghỉ ngơi một lát, tôi nhìn quanh và thấy dấu vết của mọi người ở gần đó.

“Chắc là của những người đến trước. Nhưng sao anh lại chú ý nhiều đến họ thế?”

“Không hiểu sao điều đó lại làm tôi khó chịu.”

“Ông Jandel, khi anh nói những điều như thế, tôi cũng sẽ cảm lo lắng…”

Cô ấy đang nói gì thế?

“Mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi đi, chúng ta không biết đội kia khi nào sẽ đến.”

Chúng tôi lấy ghế cá nhân của mình từ không gian phụ và ngồi xuống.

Thỉnh thoảng, bọn Goblin lại đến gần chúng tôi, nhưng chỉ chúng không đủ làm gián đoạn sự nghỉ ngơi này.

Iron Bear sẽ xử lý chúng một cách dễ dàng.

***

"Xin lỗi…"

Một cô gái trẻ ngoài đôi mươi đang nói chuyện, bĩu môi, trong một khu rừng ngập tràn ánh trăng dịu nhẹ.

“Chúng ta đã lên đến Tầng Hai, và xung quanh không có ai cả. Em không thể triệu hồi rồng của mình sao?”

“Không. Kích thước của nó chắc chắn sẽ để lại dấu vết.”

“Thôi nào chị. Làm ơn đi? Có rất nhiều người triệu hồi ở đây. Làm ơn đi?”

“Carmilla, dừng lại đi. Rainweilz không phải đã nói không sao?”

“Này, anh có thể đừng nhúng mũi chuyện này được không?”

“Làm sao tôi có thể đứng bên ngoài chuyện này được. Chính xác thì có vấn đề gì với cô thế? Cô đã cưỡi trên vai tôi suốt thời gian ở Tầng Một—”

“Quần áo của anh hôi mùi độc thân cẩu. Và nó truyền vào mũi tôi. Có hại lắm!”

"…Cái gì?"

Người chiến binh đang cõng người phụ nữ dừng lại một lát rồi thở dài, như thể đã quen với hành vi như vậy, rồi tiếp tục.

“Được thôi, tranh luận với cô có ích gì?”

“Vậy thì ngay từ đầu đừng bắt đầu nó trước!”

“Carmilla, tôi biết dạo này cô khá nhạy cảm, nhưng đừng hành động như trẻ con nữa. Ngoài tôi ra còn có những người khác ở đây nữa.”

“Lại là bài thuyết giáo này…”

Carmilla bĩu môi, lẩm bẩm tỏ vẻ bất mãn.

Cô ấy không hài lòng với toàn bộ những chuyện này.

"Đúng rồi, vì sao chúng ta vẫn còn phải làm nhiệm vụ này? Những người khác đều đã chạy trốn ra thế giới bên ngoài và không có tin tức gì. Giết chết tên nhà thám hiểm đó có thay đổi được gì không?"

“…Cấp trên hẳn là có lý do. Chúng tôi đã liên lạc với nhau vài ngày trước.”

“Ồ, đúng rồi. Cuộc trò chuyện kéo dài 10 giây mà họ chỉ nói những gì họ muốn”.

Carmilla nói một cách mỉa mai, và anh chàng cung thủ nhíu mày.

“Họ đã xin lỗi vì điều đó. Họ nói rằng không thể thực hiện các cuộc liên lạc quá dài do lá chắn. Nhưng họ nói rằng họ có cách để đưa chúng ta ra ngoài, vì vậy hãy tập trung vào công việc của chúng ta—”

“Thật ngây thơ. Anh có từng nghĩ rằng đó có thể là lời nói dối không?”

“…Vậy tại sao cô lại đến đây, Carmilla? Tại sao cô không ở lại thành phố?”

“Đó là vì…”

Carmilla im lặng và cắn môi.

Làm sao cô ấy có thể nói ra được?

Cô ấy không dám tưởng tượng người phụ nữ kia sẽ phản ứng thế nào nếu cô từ chối không muốn đi cùng.

'Ôi trời, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này.'

Cảm thấy bực bội, cô lại quát vào mặt cung thủ.

“Nhân tiện, Nebarce , chuyện gì đã xảy ra với tay Học giả Hủy diệt đó vậy? Anh là người cuối cùng ở cùng anh ta mà.”

“Tôi đã nói rồi. Học giả Hủy diệt đã nói chuyện với 'người đó' rồi biến mất—”

"Đủ."

Người phụ nữ dẫn đầu dừng lại và người cung thủ cũng thay đổi biểu cảm, ngắt lời.

“Amelia, có vấn đề gì sao?”

“Cái bẫy chúng ta đặt gần cổng đã được kích hoạt.”

“Nói cách khác, có người đã lên tới tầng thứ hai. Xem xét thời gian, hẳn là nhà thám hiểm cao cấp... Có lẽ sẽ có nhiều nhà thám hiểm tiến vào hơn chúng ta dự đoán.”

“ Nebarce , anh có đoán được đó là đội nào không?”

“Tôi không chắc. Nhưng có lẽ không phải từ một Clan lớn. Những tên đó sẽ không hành động nếu mọi chuyện không chắc chắn.”

"Tôi hiểu rồi."

Carmilla xen vào.

“Họ là ai thì có quan trọng không? Tôi không thấy tại sao điều đó lại quan trọng.”

“…Cô không hoàn toàn sai.”

Amelia suy nghĩ một lúc trước khi thì thầm nhẹ nhàng.

“Nhưng không hiểu sao điều đó lại làm tôi khó chịu.”

“Cái gì? Cô nói gì cơ?”

Amelia lắc đầu.

“…Không có gì. Tiếp tục đi thôi.”

***

“Mister, anh đợi lâu không? Xin lỗi, bọn em đi từ phía Nam nên hơi mất thời gian.”

Sau khi chờ đợi trong rừng khoảng hai giờ, nhóm của Misha cuối cùng cũng đến được tầng hai.

Chúng tôi nhanh chóng tiếp tục di chuyển.

Trong lúc chúng tôi chờ đợi, đã có hơn mười đội đi qua.

'Mê cung không trống rỗng như tôi nghĩ.'

Cổng lên Tầng Ba mà chúng tôi đến sau đó đương nhiên đã mở, và Tầng Bốn cũng vậy, nơi chúng tôi đến sau sáu ngày.

“Ít nhất thì bây giờ chúng ta có thể có một bữa ăn tử tế.”

Chúng tôi bổ sung sức lực và vượt qua các thử thách sau khi chạy liên tục mà không được ăn uống đầy đủ.

Mặc dù đoàn chúng tôi có sáu thành viên, nhưng tốc độ thực tế lại chậm hơn. Với sáu người, độ khó của thử thách tăng lên.

Số lượng quái vật tăng lên không phải là vấn đề lớn, nhưng các thử thách như Mê cung Trí tuệ sẽ mất nhiều thời gian hơn do sự mở rộng của bản đồ.

'Có phải vì đặc điểm chủng tộc của cô ấy không? Cô ấy chắc chắn đang tìm đường nhanh hơn tôi gấp nhiều lần.'

Erwin, người đã được chị gái huấn luyện làm trinh sát, đã vượt quá mong đợi của tôi trong việc định hướng.

Trong khi tôi dựa vào kinh nghiệm và kiến thức, Erwin dựa vào bản năng của cô ấy. Tầm nhìn ban đêm của cô ấy cũng tốt hơn nhiều, cho phép cô ấy phát hiện ra bẫy từ xa.

“Ngay cả khi không có ông Ab, em vẫn có thể biết. Đây là cánh cửa, đúng không? Em nghe thấy âm thanh của sóng ma thuật phía sau nó.

Cô ấy thậm chí còn có thể xác định được vị trí cổng không gian lên tầng năm mà không cần bất kỳ kỹ năng trinh sát nào.

Chỉ số giác quan của cô ấy cao bất thường dù cô ấy chưa hề tiêu thụ bất kỳ tinh chất nào để tăng cường thính giác.

'Đó chính là tài năng thiên bẩm sao?'

Dù sao thì chúng tôi cũng đến được cổng vào Tầng Năm ngay khi ngày thứ mười chín bắt đầu.

'Trễ hơn bình thường khoảng một ngày.'

Nếu chúng tôi là một nhóm bảy người, sẽ mất nhiều thời gian hơn nhiều. Thời gian chờ sau mỗi thử thách sẽ tăng theo số lượng người tham dự.

Đó là lý do tại sao các Clan lớn thường chia thành các đội gồm năm người và gặp nhau ở tầng năm.

“Aruru, sao họ không chia thành những nhóm nhỏ hơn để vượt qua Tầng Bốn?”

“Bởi vì thời gian tiết kiệm được sau mỗi thử thách không nhiều bằng thời gian họ bỏ ra cho mỗi thử thách. Thêm vào đó, chia đội nghĩa là mỗi bên sẽ cần một trinh sát. Phần lớn các trinh sát là thành viên không khả năng chiến đấu hoặc có khả năng chiến đấu thấp, đúng không?.”

“Ừm! Có lý đấy!”

“…Cô chẳng hiểu gì cả và chỉ gật đầu thôi, đúng không?”

“Ồ, đúng như mong đợi từ một pháp sư!”

“Đừng đùa nữa và nghỉ ngơi đi.”

Vì đã đến giờ cắm trại nên chúng tôi quyết định sẽ nghỉ ngơi ở Tầng Bốn an toàn và cùng nhau lên Tầng Năm vào sáng sớm hôm sau.

[Bạn đã tiến vào Đại Ma Giới ở Tầng Năm.]

Tầng Năm, nơi chúng tôi đã lâu không ghé thăm, trông có vẻ hơi khác so với thường lệ.

Nó chính xác là những gì tôi mong đợi.

“Thật thoải mái và yên tĩnh.”

Những Clan luôn đến trước và kiểm soát khu vực săn bắn giờ đây không còn thấy đâu nữa.

Và…

“Ồ! Nhìn kìa! Một đám Istoltos!”

Những con quái vật mà trước đây không thể nhìn thấy nếu không trả tiền cho các Clan chiếm đóng giờ đây lại tự do đi lại trên khắp bản đồ.

“Thì ra nơi này vốn có nhiều quái vật như vậy.”

Ông Gấu có vẻ khó chịu khi nói.

Anh ấy đã hoạt động ở tầng năm trong một thời gian dài. Với sự oán giận sâu sắc của anh ấy đối với các Clan, cảm xúc của anh ấy hẳn rất phức tạp.

“Jandel, anh nghĩ sao? Chuyện này sẽ không kéo dài được đâu, phải không?”

“Không, nó sẽ không kéo dài lâu đâu.”

Tôi trả lời một cách trung thực.

Vào tháng tới, các Clan lớn sẽ bắt đầu vào mê cung một lần nữa. Và theo thời gian, các Clan mới sẽ lấp đầy khoảng trống.

“Vậy thì chúng ta đi thôi. Cơ hội này sẽ không đến lần nữa đâu.”

Có một con quái vật mà nếu không tranh thủ đi săn ngay bây giờ thì sẽ khó kiếm được có hội thứ hai.