Chương 165: Hóa giải Xích hỏa!
Thật hoang đường, không một ai có thể tin điều đó ngay cả hắn, trừ vị Tư tế trên cao kia!

Cô gái cười tươi:

“…Ngươi là Thượng nhân xuất thân ngoại tộc đầu tiên trong lịch sử Thảo nguyên La Lung…Từ nay số mệnh của ngươi gắn liền với chúng ta, cả đời phải cống hiến vì thảo nguyên…”

“…Thượng nhân đăng là minh chứng cho thân phận, bên trong chứa tất cả thông tin cần thiết. Ngoài ra nó còn có tác dụng trợ giúp tu luyện và hộ thể, ngươi có thể từ từ tìm hiểu…”

“…Mỗi hai mươi năm một lần, trước khi Lễ Tế thần tuyển chọn Tư tế bắt đầu, ngươi phải mang theo Thượng nhân đăng đến Tế đàn tham gia. Nếu không sẽ bị Thần linh trách phạt…”

“…”

Sau khi tuyên bố xong xuôi, cô gái mới thở phào nhẹ nhõm cười tươi.

“Cuối cùng cũng xong, mấy thủ tục này khó nhớ quá! À quên, còn một phần quan trọng nữa!”

“Luận công ban thưởng!”

Tư tế vừa nói xong, sắc mặt Tmoong Rung trắng bệch, không tự chủ mà lùi vào đám đông. Nhưng mọi cử động của ông ta đều không qua mắt được cô gái. Cô liếc xéo, giơ tay nắm lấy rồi kéo ông ta quỳ trước mặt Quân.

Tmoong Rung vội vã đập đầu khóc ròng.

“Tư tế! Thượng nhân! Là ta có mắt như mù! Chỉ vì em trai bị ám hại nên mới hồ đồ…”

Cô gái lắc đầu.

“Ngươi muốn biết em ngươi ở đâu? Vậy ta nói cho ngươi biết! Tmoong Hol có hành động giết Thượng nhân nhưng không thành, hiện đã chết rồi! Kẻ giết Thượng nhân thì…”

Tmoong Rung buông tay đờ đẫn như người mất hồn, lầm bẩm được vài chữ.

“Giết…cả…nhà…”

Cả đội quân tộc Arem ngay lúc ấy đều quỳ rạp xuống không hề có sức kháng cự.

Quân nghe xong cũng thầm kinh sợ. Sau khi thu phục Mar Ung, hắn biết chuyện này chỉ lão và Tmoong Hol nói với nhau, không lộ cho người thứ ba. Vậy mà vị Tư tế trước mặt không biết bằng cách nào lại nói ra như thể theo dõi từ đầu đến cuối.

Chẳng có nhẽ mọi bí mật của hắn cô ta cũng sẽ biết?

Hắn thấy tình thế không ổn vội lên tiếng.

“Tư tế, có thể tha cho bọn họ được không?”

“Tha? Đây là Luật của Thảo nguyên! Dù ngươi muốn tha thì Điện Tư tế cũng không tha!”

“Ta vừa nhìn trong Thượng nhân đăng thấy có một điều nói rằng: Yêu cầu đầu tiên của Thượng nhân đối với Điện Tư tế, chỉ cần không tổn hại đến lợi ích của Thảo nguyên thì sẽ luôn được chấp nhận!”

“Cho ta lý do!”

“Tmoong Hol chủ mưu đã chết, Tmoong Rung không biết nên đi báo thù là chuyện bình thường. Nay ông ta đã hối hận, hơn nữa còn hơn ngàn người vô tội trong tộc Arem, có cả người già trẻ em sẽ theo đó bị liên lụy. Ta không muốn ngày ta nhận được thân phận Thượng nhân lại trở thành một buổi tắm máu, thế chẳng phải nói sự xuất hiện của ta là điềm báo giết chóc, tai hoạ hay sao?”

Cô gái nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu:

“Cũng có lý! Ta sẽ truyền đạt lại Điện Tư tế yêu cầu của ngươi. Nhưng cũng không dễ dàng tha như vậy được…”

“Đa tạ Tư tế! Ta sẽ yêu cầu tộc Arem bồi thường. Nếu bọn họ không chịu thì xử lý sau cũng không muộn…” Quân chắp tay.

Tmoong Rung nghe thế cũng dập đầu liên tục:

“Đa tạ Tư tế! Đa tạ Thượng nhân! Đa tạ Tư tế…”

Cô gái lười biếng không thèm nghe, quay mặt về phía Mar Ung.

“…Ngươi là tộc trưởng tộc Kree, trước đây từng hãm hại Thượng nhân, tội đáng phải giết. Nhưng may mắn kịp thời quay đầu, dốc sức bảo vệ không màng tính mạng, xem như công tội bù nhau, không xét đến nữa…”

“…Còn Goi Xênh dù đã chết nhưng những ai liên quan đến việc làm giả Thượng nhân đăng đều phải xử lý. Tuy nhiên Thượng nhân mới đã không muốn giết chóc thì ta để các ngươi tự mình giải quyết…”

Xong xuôi hết, cô gái vung tay lấy từ trong nhẫn trữ vật ra vô số linh thạch và dược vật đưa về phía Quân.

“Đây là quà mà Điện Tư tế tặng cho ngươi. Nên nhớ, phải vì thảo nguyên mà chiến đấu…”

Lời nói xong, thân ảnh liền biến mất. Ba con chim to lớn quay đầu kéo toà hành cung bay đi xa dần…



Mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp. Tmoong Rung lập lời thề thần phục tộc Kree, hằng năm cống nạp một nửa tài sản thu được…

Thân phận của Quân chính thức được xác nhận, người người ngưỡng mộ, tôn kính vô cùng.

Hắn cùng với Mar Ung đi vào lều tộc trưởng. Vừa khuất mắt người hắn đã ngồi phịch xuống, mặt đỏ bừng bừng nóng ran.

“Mar Ung! Mau…mang Tiểu U đến đây!”

Quân cắn răng ngồi trên giường, quanh người ánh lên những tia lửa đỏ.

Vừa rồi khi đỡ đòn của Tmoong Rung, khí huyết sôi trào khiến mầm lửa trong cơ thể lại bùng lên. Hắn đã cố gắng hết sức cộng thêm Thượng nhân đăng hỗ trợ nên mới giữ được đến bây giờ.

Tiểu U vội vã chạy tới há miệng hút bớt hoả diễm. Lúc lâu sau cơn đau mới giảm xuống, hắn mệt mỏi thở ra một làn khói xám.

Tiểu U cũng như lần trước lại tròn quay ra hai mắt lim dim áng chừng phê pha lắm.

Mar Ung bấy giờ mới hỏi:

“Chủ nhân! Xích hoả này có phải là thứ lần trước…”

“Đúng vậy! Mỗi lần ta vận huyết khí thì nó lại bùng phát đau đớn không cách nào hoá giải!” Quân lắc đầu.

“Có thể để thuộc hạ xem một chút không, biết đâu…!”

Quân chẳng có lý do gì để từ chối, liền đưa cánh tay ra cho Mar Ung muốn làm gì thì làm. Hắn còn mô tả lại nguyên nhân và quá trình lâu nay khi bị trúng hoả diễm. Ông ta cẩn thận bắt mạch, dùng cả nội lực của mình để kiểm tra vô cùng kỹ lưỡng.

“Xích hoả này đã ăn vào xương tuỷ, rất khó để loại bỏ…”

“Rất khó? Chẳng lẽ ngươi có cách!”

Quân nghe ra ý tứ trong lời nói của Mar Ung, bỗng nhiên tỉnh táo hơn hẳn.

Mar Ung gật đầu:

“Thuộc hạ dựa vào kiến thức hạ độc và giải độc mà nghĩ ra hai phương pháp. Cách thứ nhất là tìm và luyện hoá một nguồn hoả diễm mạnh hơn, sau đó dùng nó từ từ hoá giải đi xích hoả. Có lẽ phải mất vài năm mới khỏi được hoàn toàn!”

Quân gật đầu. Đúng là cách này có thể được. Nghe hơi giống cách bà lão ngày xưa đuổi độc. Vậy thì gọi nó là đuổi lửa đi!

Nhưng bởi vì hắn bị nhiễm quá sâu nên cần phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể đẩy lùi. Đương nhiên nguy cơ hai loại lửa gây chiến là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.

“Còn cách thứ hai?” Hắn hỏi.

“Bản chất xích hoả này vốn từ yêu thú, nên cách này của thuộc hạ cũng cần dùng đến yêu thú. Lấy hàn trị nhiệt!

“Hàn trị nhiệt?” Quân ngạc nhiên.

“Đúng vậy! Hơn nữa nếu thành công thì một lần khỏi ngay…”

Mar Ung giải thích rõ hơn. Đó là sẽ tìm một yêu thú băng hệ và luyện hoá hàn khí của nó, dựa vào quan hệ tương khắc với xích hỏa mà cùng nhau tiêu trừ.

Hai mấu chốt quan trọng nhất chính là phải luyện hoá vào trong huyết mạch xương tuỷ mới có thể thành công. Thứ hai là tìm được tinh huyết của một yêu thú băng hệ mạnh ngang với Dực hỏa xà.

Mar Ung nói:

“Việc luyện hoá thì chủ nhân không cần lo lắng. Độc công của thuộc hạ là dựa vào luyện hoá tinh huyết của các loài độc vật mà thành, cho nên mới có thể biến thân thành nửa người nửa yêu.”

Vừa nói xong ông ta lấy ra một cuốn sách cũ dâng lên cho Quân.

“Vấn đề thứ hai thì mới khó. Theo hiểu biết của thuộc hạ, cả thảo nguyên La Lung chỉ có vài con yêu thú Huyền giai băng hệ nhưng đều thuộc về Điện Tư tế. Số sống hoang dã hầu như không còn bắt gặp!”

“Không còn bắt gặp? Vậy cái này thì sao?”

Quân sực nhớ ra trong nhẫn trữ vật của mình có một thứ đã nằm trong đó từ rất lâu rồi.

Một chiếc bình nhỏ được đưa lên. Mar Ung vừa mở nắp ra liền thấy không khí trên miệng bình ngưng tụ thành sương! Ông ta vội vã đóng nắp ngay như sợ mất đi hàn khí.

“Đây là…”

“Dị thú Băng nguyên lực! Bích ngọc lân sư!”

“Haha! Tốt quá, tinh huyết này còn tốt hơn cả bình thường. Dù cảm giác lực lượng chưa đến Huyền giai nhưng yêu thú coi trọng huyết mạnh. Hàn khí trong tinh huyết này thừa sức áp chế xích hoả. Có điều…nó đã hơi lâu, sợ rằng muốn thành công cũng tốn không ít công sức!”

“Vậy thêm cái này thì sao?”

Lại thêm một bình ngọc được lấy ra.

“Hàn khí thật tinh thuần!”

Mar Ung nuốt nước bọt. Những thứ quý giá thế này ông ta cũng thèm thuồng, nếu mang ra trao đổi là cả một gia tài cực lớn.

“Chủ nhân! Trong có tinh huyết tấn công, ngoài có hàn thuỷ phụ trợ, tin tưởng có ít nhất năm phần thành công!”

“Được! Ngươi đi chuẩn bị đi!”

Quân tìm được còn đường sáng liền vui mừng nghiên cứu công pháp của Mar Ung.

Công pháp này yêu cầu luyện hoá các loại tinh huyết độc vật vào cơ thể, khi thi triển có thể hoá thành nửa người nửa yêu giúp thực lực tăng mạnh và sở hữu được một vài thủ đoạn của yêu thú. Càng luyện hoá nhiều càng mạnh nhưng đồng thời các loại tinh huyết càng dễ xung đột dẫn đến bạo thể mà chết.

Theo lời Mar Ung, người đầu tiên sáng tạo công pháp này luyện hoá đến tinh huyết thứ hai thì chết. Sau nhiều năm nghiên cứu, tộc Kree đã dung hợp được ba loại. Mar Ung cũng thế, nhưng khi đến loại thứ tư thì xung đột không thể luyện tiếp. Đấy là lý do ông ta muốn có Sách độc để tìm cách hoà hợp độc tính.

“Bách lão, ông dậy chưa? Ra đây xem nào!”

“Oai! Cái gì thế?”

Quân kể lại mọi chuyện và đưa cuốn công pháp ra. Bách lão liền hứng thú nghiên cứu kỹ lưỡng. Đột nhiên, lão cất tiếng.

“Tiểu tử, ngươi từng nghe nói đến các loại dị thể, linh thể…chưa?”

“Có nghe qua. Ông hỏi làm gì?”

“Nếu như thay vì loại bỏ, ngươi có thể đem nó luyện hóa để bản thân sử dụng thì kết quả sẽ thế nào?”

Quân giật mình, hắn chỉ luôn nghĩ đến việc hoá giải mà chưa từng nghĩ đến việc biến nó thành của mình, điều khiển theo ý mình.

Nhưng nếu có thể thì đó là một câu chuyện hoàn toàn khác!

.........