Chương 270
Trong những tin tức mà Dương Trác Văn điều tra được về Thái Lãnh Hàn, rõ ràng hắn là một kẻ tàn nhẫn, độc ác và hèn hạ. Hắn không chỉ bất hiếu với bố ruột, bất nhân với em trai cùng cha khác mẹ, bất nghĩa với bạn bè, mà còn vô cùng lạnh lùng ép hôn người khác, dùng tiền để chèn ép người khác. Dù sau đó, cậu có từng gặp gỡ Thái Lãnh Hàn vài lần, có lờ mờ cảm thấy biểu hiện của hắn không giống lắm với những tin đồi kia, nhưng Dương Trác Văn vẫn cố chấp nghĩ lệch đi rằng đó là do Thái Lãnh Hàn khéo đóng kịch, giả vờ giả vịt.
Tuy nhiên, hiện tại, Thái Lãnh Hàn bị cậu mắng thẳng vào mặt như thế mà vẫn chỉ im lặng, không đáp trả, cũng không không nổi giận? Điều này quá kỳ lạ rồi. Chưa dừng lại ở đó, Thái Lãnh Hàn còn dùng giọng khàn khàn tiếp tục điều định:
- Tất cả những vấn đề cá nhân đó của tôi… tuyệt đối không ảnh hưởng đến việc làm ăn của Tập đoàn, càng không ảnh hưởng đến việc hợp tác lần này. Chúng ta… đừng để chuyện riêng tư xen vào công việc, được không? Lợi nhuận lần này không đủ để cho các vị suy xét sao?
Vừa lúc đó, Phương Hiệp Hòa mang hồ sơ bổ sung bước vào. Nghe Thái Lãnh Hàn nói vậy, Phương Hiệp Hòa cau mày, hỏi ngay:
- Chuyện riêng tư gì? Vấn đề cá nhân gì? Bọn họ lại đồn đại thị phi gì về anh nữa sao, sếp?
Thái Lãnh Hàn cười gượng, khẽ lắc đầu. Phương Hiệp Hòa đưa mắt nhìn Dương Trác Văn đầy cảnh giác. Dương Trác Văn cười khẩy:
- Anh đúng là cái loại vì tiền mà chấp nhận tất cả, nhỉ? Vì lợi nhuận mà anh sẵn sàng bỏ qua khi bị tôi mắng thẳng vào mặt vậy luôn hả? Nếu vậy thì, anh không chỉ tệ hại mà còn hèn hạ nữa!
Một câu mắng này khiến Thái Lãnh Hàn nghẹn giọng lần nữa. Phương Hiệp Hòa thì không, anh nói ngay:
- Phó tổng giám đốc của công ty The Moon, đề nghị cậu ăn nói cho cẩn thận. Chúng tôi đến đây để bàn việc hợp tác, chứ không phải xin xỏ. Đây là việc đôi bên cùng có lợi, cậu dựa vào đâu mà mắng Tổng giám đốc của chúng tôi?
Dương Trác Văn lại cười khẩy, khinh bỉ:
- Dựa vào việc tôi mắng anh ta mà anh ta không dám phản bác đấy! Như thế chứng tỏ những điều tôi nói đều không sai còn gì? Anh chỉ là một trợ lý, mà còn có cốt khí và tự trọng, lại có lòng chính nghĩa nữa. Tiếc là anh đầu quân sai chủ rồi!
Giọng điệu của Dương Trác Văn đáng ghét tới mức Phương Hiệp Hòa suýt chút là tự phá vỡ hình tượng hiền lành, hòa nhã của mình luôn rồi. Nhưng Thái Lãnh Hàn không để Phương Hiệp Hòa kịp bùng phát. Hắn đứng dậy, trầm giọng, nghiêm nghị:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
- Đi thôi, anh Hòa. Chúng ta đi tìm cách khác!
Nói rồi, Thái Lãnh Hàn sải bước rời đi ngay. Phương Hiệp Hòa trừng mắt với Dương Trác Văn một cái rồi đuổi theo Thái Lãnh Hàn. Đột ngột bị đối thủ bỏ mặc lại như thế, Dương Trác Văn ngơ ngác mất mấy phút mới sực nhớ ra, kêu lên:
- Tôi vẫn có thể hợp tác với anh!
Thái Lãnh Hàn dừng chân nhưng vẫn không quay lại. Hắn cất giọng lạnh nhạt hỏi:
- Điều kiện là gì? Hay nói đúng hơn, cậu muốn tôi phải làm gì?
Đến lượt Dương Trác Văn nghẹn lời. Từ đầu buổi gặp mặt, cậu vẫn luôn cố ý khiêu khích, muốn chọc giận Thái Lãnh Hàn để tìm cơ hội chèn ép hắn, gài bẫy hắn. Chỉ cần Thái Lãnh Hàn tức giận mà ra tay hành hung cậu, hoặc có bất cứ hành vi, biểu hiện nào cho thấy muốn hành hung cậu, thì Dương Trác Văn đã có thể đạt được ý đồ của mình rồi. Nhưng tảng băng lạnh ngắt nào đó bị mắng cũng chỉ im lặng, bị mắng thêm cũng chỉ lạnh lùng bỏ đi, Dương Trác Văn nhất thời rơi vào thế bị động. Lợi nhuận của việc hợp tác với Tập đoàn Thắng Lợi quả thật rất cao, bố của cậu đã giao cho cậu nhiệm vụ phải kí kết cho được hợp đồng này. Thế nên, mặc dù mang theo ý đồ riêng, nhưng Dương Trác Văn cũng không dám thật sự buông tay cho miếng thịt ngon bay đi tìm nơi khác. Không ngờ, Thái Lãnh Hàn lại có thể đoán được mục tiêu của cậu là nhắm vào hắn. Xem ra, “địch thủ” này không phải hạng tầm thường.
Trong lúc Dương Trác Văn đang ngẫm nghĩ, tìm cách mở lời thì Thái Lãnh hàn đã quay lại, đến đứng trước mặt của cậu từ lúc nào không biết. Đôi mắt sâu thăm thẳm của hắn nhìn chằm chằm vào cậu trai trẻ một lúc. Sau đó, Thái Lãnh Hàn cất giọng trầm thấp, nghiêm nghị nói:
- Chỉ cần không phải là việc vi phạm pháp luật và đạo đức, cậu muốn tôi làm gì, tôi cũng sẽ cố gắng thực hiện!
Phương Hiệp Hòa giật mình, kéo nhẹ tay áo của Thái Lãnh Hàn, nhỏ giọng cảnh báo:
- Sếp, anh đừng có hứa bừa như thế chứ! Ai biết cậu ta sẽ muốn anh làm những chuyện gì?
Thái Lãnh Hàn nhếch môi:
- Cậu phó tổng đây chắc cũng giống như các thanh niên chính nghĩa kia, muốn trừng trị một thằng chẳng ra gì như tôi mà thôi. Không sao hết. Tôi chịu được. Chỉ cần cậu ký vào hợp đồng, tôi sẽ thực hiện theo yêu cầu của cậu, miễn là đừng phạm pháp, đừng hại người khác.
Tuy nhiên, hiện tại, Thái Lãnh Hàn bị cậu mắng thẳng vào mặt như thế mà vẫn chỉ im lặng, không đáp trả, cũng không không nổi giận? Điều này quá kỳ lạ rồi. Chưa dừng lại ở đó, Thái Lãnh Hàn còn dùng giọng khàn khàn tiếp tục điều định:
- Tất cả những vấn đề cá nhân đó của tôi… tuyệt đối không ảnh hưởng đến việc làm ăn của Tập đoàn, càng không ảnh hưởng đến việc hợp tác lần này. Chúng ta… đừng để chuyện riêng tư xen vào công việc, được không? Lợi nhuận lần này không đủ để cho các vị suy xét sao?
Vừa lúc đó, Phương Hiệp Hòa mang hồ sơ bổ sung bước vào. Nghe Thái Lãnh Hàn nói vậy, Phương Hiệp Hòa cau mày, hỏi ngay:
- Chuyện riêng tư gì? Vấn đề cá nhân gì? Bọn họ lại đồn đại thị phi gì về anh nữa sao, sếp?
Thái Lãnh Hàn cười gượng, khẽ lắc đầu. Phương Hiệp Hòa đưa mắt nhìn Dương Trác Văn đầy cảnh giác. Dương Trác Văn cười khẩy:
- Anh đúng là cái loại vì tiền mà chấp nhận tất cả, nhỉ? Vì lợi nhuận mà anh sẵn sàng bỏ qua khi bị tôi mắng thẳng vào mặt vậy luôn hả? Nếu vậy thì, anh không chỉ tệ hại mà còn hèn hạ nữa!
Một câu mắng này khiến Thái Lãnh Hàn nghẹn giọng lần nữa. Phương Hiệp Hòa thì không, anh nói ngay:
- Phó tổng giám đốc của công ty The Moon, đề nghị cậu ăn nói cho cẩn thận. Chúng tôi đến đây để bàn việc hợp tác, chứ không phải xin xỏ. Đây là việc đôi bên cùng có lợi, cậu dựa vào đâu mà mắng Tổng giám đốc của chúng tôi?
Dương Trác Văn lại cười khẩy, khinh bỉ:
- Dựa vào việc tôi mắng anh ta mà anh ta không dám phản bác đấy! Như thế chứng tỏ những điều tôi nói đều không sai còn gì? Anh chỉ là một trợ lý, mà còn có cốt khí và tự trọng, lại có lòng chính nghĩa nữa. Tiếc là anh đầu quân sai chủ rồi!
Giọng điệu của Dương Trác Văn đáng ghét tới mức Phương Hiệp Hòa suýt chút là tự phá vỡ hình tượng hiền lành, hòa nhã của mình luôn rồi. Nhưng Thái Lãnh Hàn không để Phương Hiệp Hòa kịp bùng phát. Hắn đứng dậy, trầm giọng, nghiêm nghị:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
- Đi thôi, anh Hòa. Chúng ta đi tìm cách khác!
Nói rồi, Thái Lãnh Hàn sải bước rời đi ngay. Phương Hiệp Hòa trừng mắt với Dương Trác Văn một cái rồi đuổi theo Thái Lãnh Hàn. Đột ngột bị đối thủ bỏ mặc lại như thế, Dương Trác Văn ngơ ngác mất mấy phút mới sực nhớ ra, kêu lên:
- Tôi vẫn có thể hợp tác với anh!
Thái Lãnh Hàn dừng chân nhưng vẫn không quay lại. Hắn cất giọng lạnh nhạt hỏi:
- Điều kiện là gì? Hay nói đúng hơn, cậu muốn tôi phải làm gì?
Đến lượt Dương Trác Văn nghẹn lời. Từ đầu buổi gặp mặt, cậu vẫn luôn cố ý khiêu khích, muốn chọc giận Thái Lãnh Hàn để tìm cơ hội chèn ép hắn, gài bẫy hắn. Chỉ cần Thái Lãnh Hàn tức giận mà ra tay hành hung cậu, hoặc có bất cứ hành vi, biểu hiện nào cho thấy muốn hành hung cậu, thì Dương Trác Văn đã có thể đạt được ý đồ của mình rồi. Nhưng tảng băng lạnh ngắt nào đó bị mắng cũng chỉ im lặng, bị mắng thêm cũng chỉ lạnh lùng bỏ đi, Dương Trác Văn nhất thời rơi vào thế bị động. Lợi nhuận của việc hợp tác với Tập đoàn Thắng Lợi quả thật rất cao, bố của cậu đã giao cho cậu nhiệm vụ phải kí kết cho được hợp đồng này. Thế nên, mặc dù mang theo ý đồ riêng, nhưng Dương Trác Văn cũng không dám thật sự buông tay cho miếng thịt ngon bay đi tìm nơi khác. Không ngờ, Thái Lãnh Hàn lại có thể đoán được mục tiêu của cậu là nhắm vào hắn. Xem ra, “địch thủ” này không phải hạng tầm thường.
Trong lúc Dương Trác Văn đang ngẫm nghĩ, tìm cách mở lời thì Thái Lãnh hàn đã quay lại, đến đứng trước mặt của cậu từ lúc nào không biết. Đôi mắt sâu thăm thẳm của hắn nhìn chằm chằm vào cậu trai trẻ một lúc. Sau đó, Thái Lãnh Hàn cất giọng trầm thấp, nghiêm nghị nói:
- Chỉ cần không phải là việc vi phạm pháp luật và đạo đức, cậu muốn tôi làm gì, tôi cũng sẽ cố gắng thực hiện!
Phương Hiệp Hòa giật mình, kéo nhẹ tay áo của Thái Lãnh Hàn, nhỏ giọng cảnh báo:
- Sếp, anh đừng có hứa bừa như thế chứ! Ai biết cậu ta sẽ muốn anh làm những chuyện gì?
Thái Lãnh Hàn nhếch môi:
- Cậu phó tổng đây chắc cũng giống như các thanh niên chính nghĩa kia, muốn trừng trị một thằng chẳng ra gì như tôi mà thôi. Không sao hết. Tôi chịu được. Chỉ cần cậu ký vào hợp đồng, tôi sẽ thực hiện theo yêu cầu của cậu, miễn là đừng phạm pháp, đừng hại người khác.