Chương 2
Tạ Khánh Bình thấy cô ăn ngon miệng, trong lòng yên tâm hơn nhiều, “Đứa trẻ này ăn uống cũng bớt lo, tuần trước ba còn nghe Duy Thành nói con bị nghén không ăn được.”
“Tuần trước khó chịu lắm, tuần này đã đỡ nhiều, cuối cùng cũng ổn định lại.”
Tạ Quỳnh thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Nếu không thì qua một thời gian nữa chuyển nhà, đứa trẻ này còn quậy phá, con thật không chịu nổi.”
Tạ Khánh Bình hỏi tiếp: “Nhà đã chia xong chưa?”
Tạ Quỳnh gật đầu, “Chia xong rồi, ở khu nhà của Viện nghiên cứu Việt Hồng, tuần sau sẽ chuyển đi.”
Tạ Khánh Bình rất băn khoăn, giọng điệu nhẹ nhàng hơn, khuyên bảo: “Thật sự muốn ở riêng sao? Hay là suy nghĩ thêm một chút, đợi vài năm cũng được, quan trọng là con đang mang thai, Duy Thành lại làm việc bên ngoài, sau này bên cạnh không ai chăm sóc.”
“Chia, khó khăn lắm mới chia nhà, bây giờ không chuyển thì không biết khi nào mới có đợt nhà phúc lợi tiếp theo.”
Tạ Quỳnh tiếp tục nói: “Ba cũng biết anh - chị dâu cả của con đã chuyển đi rồi, nhà này là nhà phúc lợi của con, hơn 80 mét vuông, con và Duy Thành hiện giờ chưa có con, theo thứ tự chia nhà thì xếp sau, khó khăn lắm mới được xếp vào, đương nhiên phải nắm bắt cơ hội.”
“Con cũng không muốn sống chung với ba mẹ chồng, làm gì cũng phải dè dặt bó tay bó chân, thật ngột ngạt.”
Tạ Khánh Bình không tin, “Không đúng, thông gia không phải là loại người làm con khó chịu.”
“Ba, ba không hiểu đâu, con cũng không ghét bà ấy, chỉ là tính cách của con và bà ấy quá giống nhau, một núi không thể có hai hổ, mẹ chồng con là hổ lớn, con là con hổ nhỏ thứ hai kia.”
Tạ Quỳnh đặt đũa xuống, nói lý lẽ rõ ràng: “Làm gì có nhà nào có hai con hổ, ba thấy đúng không? Con và ba có mối quan hệ m.á.u mủ, chúng ta cũng đã không ít lần cãi nhau rồi? Với ba mẹ chồng thì một không có quan hệ m.á.u mủ, hai là không có tình cảm, thời gian dài chắc chắn sẽ không tránh khỏi mâu thuẫn, cùng một câu nói, nói với ba và nói với ba mẹ chồng, cảm giác hoàn toàn khác nhau, con nói với ba cây lau phải phơi khô mới được cất vào, ba thấy con là tốt bụng, còn ba mẹ chồng có thể cảm thấy con đang dạy dỗ bọn họ, chê bai bọn họ không sạch sẽ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mỗi bước mỗi xa
“Có phải là đạo lý như vậy hay không?”
Tạ Khánh Bình biết cô nói đúng, nhưng vẫn lo lắng về thái độ quá thẳng thắn và ngang ngược kiêu ngạo của con gái, bất lực dặn dò, “Con à, đã kết hôn rồi, đối đãi với ba mẹ chồng thì cũng nên mềm mỏng một chút, nói ngọt một chút, một lời hay ấm lòng mùa đông, lời ác làm tổn thương người khác như cái lạnh tháng sáu, đừng giống như bây giờ, người lớn nói một câu con có ba câu chờ sẵn, như pháo nổ, không cãi nhau mới là lạ.”
Tạ Quỳnh nhếch môi cười, “Đây không phải là cuộc trò chuyện giữa hai cha con chúng ta sao, trước mặt bọn họ con chắc chắn không dám nói như vậy, ở nhà chồng con, con nói chuyện rất ngọt ngào.”
“Hơn nữa nữa, những điều này con không nói với ba thì còn có thể nói với nữa.”
Tạ Khánh Bình hiểu nỗi khó xử của cô, nói về mẹ chồng Trình Hiến Anh của Tạ Quỳnh, ở thị trấn Nghi Trường gần như ai cũng biết, bà là một người có năng lực, nghĩa khí, làm việc nhanh nhẹn, là một trong những gia đình đầu tiên chuyển đến mỏ dầu, dẫn dắt gia đình sửa đường xây nông trường, rất có uy tín trong cộng đồng gia đình ở mỏ dầu.
Người như vậy, làm lãnh đạo có lẽ không tồi, vì bà quyết đoán và có trách nhiệm. Tuy nhiên, năng lực của con người là có hạn, khi bà làm cha mẹ, cảm giác sẽ phức tạp hơn, vì trong lòng bà công việc quan trọng hơn việc gia đình, bà thà tự mình chịu thiệt cũng không muốn người khác chịu thiệt.
May mắn là con rể biết chăm lo cho gia đình, Tạ Quỳnh cũng không phải là người chịu thiệt, Tạ Khánh Bình cũng không quá lo lắng về việc cặp vợ chồng trẻ sống không tốt, nhẹ nhàng nói: “Chuyển đi cũng tốt, Viện nghiên cứu gần nhà, có việc gì ba cũng có thể giúp đỡ, nhà bên đó mặc dù cũ nhưng các tiện nghi vẫn đầy đủ hơn những khu chung cư mới xây này.”
“Tuần trước con và Duy Thành đã đi xem, nhà cũng không tệ lắm, năm ngoái đã lắp đặt hệ thống sưởi, bảo trì rất tốt, trước đây là nhà của chủ nhiệm Triệu của Viện thiết kế ở đó, năm nay thăng chức nên đã chuyển đi, nhiều đồ đạc không mang đi đã tặng cho tụi con.”
Tạ Quỳnh mặt mày cong cong, “Đồ đạc trong nhà đều là bọn họ tự mua gỗ và nhờ thợ mộc làm, lần này là tụi con có lợi rồi.”
Tạ Khánh Bình nói: “Cần phải cảm ơn và tặng quà.”
“Đã tặng rồi.”
Tạ Quỳnh lầm bầm: “Con không phải trẻ con nữa, những đạo lý đối nhân xử thế này con cũng hiểu.”
“Tuần trước khó chịu lắm, tuần này đã đỡ nhiều, cuối cùng cũng ổn định lại.”
Tạ Quỳnh thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Nếu không thì qua một thời gian nữa chuyển nhà, đứa trẻ này còn quậy phá, con thật không chịu nổi.”
Tạ Khánh Bình hỏi tiếp: “Nhà đã chia xong chưa?”
Tạ Quỳnh gật đầu, “Chia xong rồi, ở khu nhà của Viện nghiên cứu Việt Hồng, tuần sau sẽ chuyển đi.”
Tạ Khánh Bình rất băn khoăn, giọng điệu nhẹ nhàng hơn, khuyên bảo: “Thật sự muốn ở riêng sao? Hay là suy nghĩ thêm một chút, đợi vài năm cũng được, quan trọng là con đang mang thai, Duy Thành lại làm việc bên ngoài, sau này bên cạnh không ai chăm sóc.”
“Chia, khó khăn lắm mới chia nhà, bây giờ không chuyển thì không biết khi nào mới có đợt nhà phúc lợi tiếp theo.”
Tạ Quỳnh tiếp tục nói: “Ba cũng biết anh - chị dâu cả của con đã chuyển đi rồi, nhà này là nhà phúc lợi của con, hơn 80 mét vuông, con và Duy Thành hiện giờ chưa có con, theo thứ tự chia nhà thì xếp sau, khó khăn lắm mới được xếp vào, đương nhiên phải nắm bắt cơ hội.”
“Con cũng không muốn sống chung với ba mẹ chồng, làm gì cũng phải dè dặt bó tay bó chân, thật ngột ngạt.”
Tạ Khánh Bình không tin, “Không đúng, thông gia không phải là loại người làm con khó chịu.”
“Ba, ba không hiểu đâu, con cũng không ghét bà ấy, chỉ là tính cách của con và bà ấy quá giống nhau, một núi không thể có hai hổ, mẹ chồng con là hổ lớn, con là con hổ nhỏ thứ hai kia.”
Tạ Quỳnh đặt đũa xuống, nói lý lẽ rõ ràng: “Làm gì có nhà nào có hai con hổ, ba thấy đúng không? Con và ba có mối quan hệ m.á.u mủ, chúng ta cũng đã không ít lần cãi nhau rồi? Với ba mẹ chồng thì một không có quan hệ m.á.u mủ, hai là không có tình cảm, thời gian dài chắc chắn sẽ không tránh khỏi mâu thuẫn, cùng một câu nói, nói với ba và nói với ba mẹ chồng, cảm giác hoàn toàn khác nhau, con nói với ba cây lau phải phơi khô mới được cất vào, ba thấy con là tốt bụng, còn ba mẹ chồng có thể cảm thấy con đang dạy dỗ bọn họ, chê bai bọn họ không sạch sẽ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mỗi bước mỗi xa
“Có phải là đạo lý như vậy hay không?”
Tạ Khánh Bình biết cô nói đúng, nhưng vẫn lo lắng về thái độ quá thẳng thắn và ngang ngược kiêu ngạo của con gái, bất lực dặn dò, “Con à, đã kết hôn rồi, đối đãi với ba mẹ chồng thì cũng nên mềm mỏng một chút, nói ngọt một chút, một lời hay ấm lòng mùa đông, lời ác làm tổn thương người khác như cái lạnh tháng sáu, đừng giống như bây giờ, người lớn nói một câu con có ba câu chờ sẵn, như pháo nổ, không cãi nhau mới là lạ.”
Tạ Quỳnh nhếch môi cười, “Đây không phải là cuộc trò chuyện giữa hai cha con chúng ta sao, trước mặt bọn họ con chắc chắn không dám nói như vậy, ở nhà chồng con, con nói chuyện rất ngọt ngào.”
“Hơn nữa nữa, những điều này con không nói với ba thì còn có thể nói với nữa.”
Tạ Khánh Bình hiểu nỗi khó xử của cô, nói về mẹ chồng Trình Hiến Anh của Tạ Quỳnh, ở thị trấn Nghi Trường gần như ai cũng biết, bà là một người có năng lực, nghĩa khí, làm việc nhanh nhẹn, là một trong những gia đình đầu tiên chuyển đến mỏ dầu, dẫn dắt gia đình sửa đường xây nông trường, rất có uy tín trong cộng đồng gia đình ở mỏ dầu.
Người như vậy, làm lãnh đạo có lẽ không tồi, vì bà quyết đoán và có trách nhiệm. Tuy nhiên, năng lực của con người là có hạn, khi bà làm cha mẹ, cảm giác sẽ phức tạp hơn, vì trong lòng bà công việc quan trọng hơn việc gia đình, bà thà tự mình chịu thiệt cũng không muốn người khác chịu thiệt.
May mắn là con rể biết chăm lo cho gia đình, Tạ Quỳnh cũng không phải là người chịu thiệt, Tạ Khánh Bình cũng không quá lo lắng về việc cặp vợ chồng trẻ sống không tốt, nhẹ nhàng nói: “Chuyển đi cũng tốt, Viện nghiên cứu gần nhà, có việc gì ba cũng có thể giúp đỡ, nhà bên đó mặc dù cũ nhưng các tiện nghi vẫn đầy đủ hơn những khu chung cư mới xây này.”
“Tuần trước con và Duy Thành đã đi xem, nhà cũng không tệ lắm, năm ngoái đã lắp đặt hệ thống sưởi, bảo trì rất tốt, trước đây là nhà của chủ nhiệm Triệu của Viện thiết kế ở đó, năm nay thăng chức nên đã chuyển đi, nhiều đồ đạc không mang đi đã tặng cho tụi con.”
Tạ Quỳnh mặt mày cong cong, “Đồ đạc trong nhà đều là bọn họ tự mua gỗ và nhờ thợ mộc làm, lần này là tụi con có lợi rồi.”
Tạ Khánh Bình nói: “Cần phải cảm ơn và tặng quà.”
“Đã tặng rồi.”
Tạ Quỳnh lầm bầm: “Con không phải trẻ con nữa, những đạo lý đối nhân xử thế này con cũng hiểu.”