Chương 3
Có khoảng hai tháng không gặp, hai cha con trò chuyện về những chuyện thường ngày, vừa đặt đũa xuống thì có tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói cao vút, “Chủ nhiệm Tạ, có ở nhà không?”
“À, ở nhà đây.”
Tạ Khánh Bình vội đứng dậy mở cửa, vừa mở ra, một người phụ nữ trung niên mặc áo màu xanh dài tay bước vào, chính là La Văn Liên ở tầng trên, thấy Tạ Quỳnh trong phòng khách, nụ cười càng tươi hơn, “Dì đã nói mắt tôi chưa mờ, chiếc xe đạp trong sân là của con mà.”
Tạ Quỳnh vui vẻ gọi: “Dì La!”
La Văn Liên tính cách cởi mở, nói chuyện cũng thẳng thắn, “Tiểu Quỳnh à, dì xem đi xem lại, trong số nhiều thợ may ở mỏ dầu này, vẫn tay nghề của con là tốt nhất.”
“Sắp đến đông rồi, hai năm trước trong nhà không mua áo bông, năm nay có thể nhờ con làm vài chiếc áo bông dày được không? Dì thấy năm ngoái con làm cho gia đình lão Triệu áo đó rất đẹp, nghe nói có nhồi lông vũ.”
Mỏ dầu Bình Nguyên khác với những nơi khác, khi đó trong chiến dịch có nhiều trí thức cao cấp được điều động đến hỗ trợ, tầm nhìn cao, cũng có yêu cầu về chất lượng cuộc sống, trước đây điều kiện mỏ dầu không tốt thì không có cách nào, mọi người đều chỉ nghĩ đến việc cống hiến dầu mỏ cho tổ quốc, hiện tại ăn mặc đầy đủ, cộng thêm phúc lợi từ mỏ dầu được tốt, khi thấy mẫu quần áo mới trên báo hoặc TV, mọi người cũng sẵn sàng chi tiền để tìm người làm.
Tại mỏ dầu có nhiều thợ may, những người có tay nghề tốt cũng có khối người, Tạ Quỳnh là một trong những người xuất sắc nhất. Cô trẻ tuổi, có văn hóa cũng lễ phép, ham học hỏi, không giống như những thợ may già cỗi, trang phục do cô làm ra luôn có kiểu dáng mới mẻ, đường kim mũi chỉ tinh xảo, rất được ưa chuộng.
Mỗi khi chuyển mùa, số lượng người xếp hàng tìm cô may áo không đếm xuể, đều phải hẹn trước với Tạ Quỳnh.
La Văn Liên là người tốt, rất nhiệt tình, Tạ Quỳnh đã nhận được nhiều sự giúp đỡ từ dì ấy, vừa nghe nói nhà dì ấy cần may áo, lập tức đồng ý, “Được ạ, mà dì ơi, dì đợi một chút, con đi lấy dụng cụ ghi lại.”
La Văn Liên thấy cô vào trong nhà lấy đồ, cảm thán với Tạ Khánh Bình: “Aiz, từ khi Tiểu Quỳnh lấy chồng, chỗ chúng ta khó tìm người may áo quá, cảm giác tay nghề của người khác đều kém hơn.”
Tạ Khánh Bình tiếp đón: “Ngồi đi.”
La Văn Liên khoát tay, “Đừng khách sáo, tôi đứng một chút, đứng thoải mái hơn.”
Tạ Khánh Bình cười, trước tiên dọn dẹp bàn ăn cho sạch sẽ.
Tạ Quỳnh nhanh chóng đeo túi dụng cụ, theo La Văn Liên lên lầu.
Nhà họ Lương đông người, chuyển đến mỏ dầu có sáu người, ba thế hệ sống chung, khi Lương Tam Hỉ thăng chức đổi nhà, diện tích nhà đã lớn hơn, nhưng con cái cũng lớn lên, nam nữ có sự phân biệt, sống chung vẫn cảm thấy chật chội.
Đến giờ, lão đại lão nhị đã chuyển ra ngoài, còn lại là lão tam Lương Hồng Binh và con dâu Tôn Lam, chức vụ thấp, chỉ có thể tạm thời sống cùng bọn họ, cháu trai Lương Bồi Chấn cũng đã năm tuổi, cả gia đình đông người, ngồi trong nhà mà không làm gì cũng cảm thấy không khí ngột ngạt, trừ mùa đông lạnh, bình thường chỉ cần có người ở nhà, cửa lúc nào cũng mở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
La Văn Liên trước tiên gọi cháu trai Lương Bồi Chấn lại, đứa trẻ biết là mình sắp có áo mới, vui mừng còn không kịp, đứng yên cho Tạ Quỳnh dùng thước dây đo đạc, nhưng việc đo đạc thì thật nhàm chán, lại phải giữ im không được động, Lương Bồi Chấn không lâu sau đã không đứng yên nổi nữa.
Tôn Lam ngồi xuống giữ tay con trai không cho lộn xộn, ngẩng đầu cười với Tạ Quỳnh nói: “Con trai lớn nhanh, làm áo cho nó thì nên làm rộng ra hai cỡ, như vậy có thể mặc thêm hai năm nữa.”
Tạ Quỳnh ghi chiều rộng vai của Lương Bồi Chấn vào sổ tay, đáp: “Được.”
Sau khi đo xong, Lương Bồi Chấn tự chạy đi chơi, còn lại ba người lớn đo đạc cũng rất thuận lợi, cô lấy ra mẫu áo mùa đông mình tự vẽ năm ngoái đặt lên bàn cho người của nhà họ Lương chọn, “Năm nay bận rộn không kịp nghĩ ra mẫu mới, chỉ có thể làm mẫu năm ngoái, xem có cái nào thích không?”
La Văn Liên và Tôn Lam là người đầu tiên tiến lại gần xem xét, mẹ chồng nàng dâu hai người hào hứng thảo luận, Tôn Lam nói: “Cái này đẹp, ồ, cái này cũng đẹp, mẹ, mẫu này mẹ xem có được không?”
La Văn Liên nhìn theo hướng con dâu chỉ, sắc mặt do dự, “Phù hợp với người trẻ các con, me già rồi không thể mặc được, như vậy chẳng phải là cưa sừng làm nghé thành trò cười sao?”
Phụ nữ nào mà không thích đẹp, Tôn Lam đã hiểu rõ tính cách của mẹ chồng, vẫn cười tươi, “Mẹ, sao có thể nói như vậy, chúng ta khó lắm mới may áo một lần, phải đẹp một chút, tự mình thấy thoải mái là được, không cần quan tâm người khác nói gì.”
“Hơn nữa, những bộ này của Tiểu Quỳnh đều là kiểu cơ bản, đơn giản lại thanh lịch, mặc ở độ tuổi nào cũng đẹp.”
Lương Hồng Binh là đàn ông, chưa đầy nửa phút đã chọn xong kiểu, tiếp lời vợ nói: “Đúng vậy, mẹ, mẹ muốn chọn gì thì cứ chọn đi.”
Dù nói vậy, người trong mỏ dầu rất coi trọng thể diện, trong tòa nhà này mọi người đều là ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, những chuyện nhỏ nhặt cũng có thể bị bàn tán nhiều năm rồi mang ra nói lại vài lần, La Văn Liên không muốn bị người khác bàn tán, cuối cùng vẫn chọn kiểu áo thông thường đến gối.
Tôn Lam thì chọn một chiếc áo khoác ngắn ôm sát.
Tạ Quỳnh nhanh chóng tính toán theo kiểu mà bọn họ đã chọn, đại khái đưa ra một con số viết lên giấy, dặn bọn họ mua theo con số đã ghi, tránh lãng phí vải.
Mỗi bước mỗi xa
La Văn Liên biết cô hiện đang sống ở đâu, cười nói: “Được, vài hôm nữa mua xong dì sẽ nhờ người mang đến cho con.”
Tạ Quỳnh hứa hẹn: “Chậm nhất giữa tháng 11, chắc chắn sẽ làm xong.”
La Văn Liên vui vẻ tiễn cô xuống lầu.
Trong gió chiều đã có chút lạnh, thời gian không còn sớm, Tạ Quỳnh định về nói với Tạ Khánh Bình một tiếng rồi về nhà, xuống cầu thang tự nhiên nhìn qua chỗ để xe đạp của mình, liếc mắt đã thấy bên cạnh có một chiếc xe đạp quen thuộc.
Chính là của Triệu Duy Thành.
“À, ở nhà đây.”
Tạ Khánh Bình vội đứng dậy mở cửa, vừa mở ra, một người phụ nữ trung niên mặc áo màu xanh dài tay bước vào, chính là La Văn Liên ở tầng trên, thấy Tạ Quỳnh trong phòng khách, nụ cười càng tươi hơn, “Dì đã nói mắt tôi chưa mờ, chiếc xe đạp trong sân là của con mà.”
Tạ Quỳnh vui vẻ gọi: “Dì La!”
La Văn Liên tính cách cởi mở, nói chuyện cũng thẳng thắn, “Tiểu Quỳnh à, dì xem đi xem lại, trong số nhiều thợ may ở mỏ dầu này, vẫn tay nghề của con là tốt nhất.”
“Sắp đến đông rồi, hai năm trước trong nhà không mua áo bông, năm nay có thể nhờ con làm vài chiếc áo bông dày được không? Dì thấy năm ngoái con làm cho gia đình lão Triệu áo đó rất đẹp, nghe nói có nhồi lông vũ.”
Mỏ dầu Bình Nguyên khác với những nơi khác, khi đó trong chiến dịch có nhiều trí thức cao cấp được điều động đến hỗ trợ, tầm nhìn cao, cũng có yêu cầu về chất lượng cuộc sống, trước đây điều kiện mỏ dầu không tốt thì không có cách nào, mọi người đều chỉ nghĩ đến việc cống hiến dầu mỏ cho tổ quốc, hiện tại ăn mặc đầy đủ, cộng thêm phúc lợi từ mỏ dầu được tốt, khi thấy mẫu quần áo mới trên báo hoặc TV, mọi người cũng sẵn sàng chi tiền để tìm người làm.
Tại mỏ dầu có nhiều thợ may, những người có tay nghề tốt cũng có khối người, Tạ Quỳnh là một trong những người xuất sắc nhất. Cô trẻ tuổi, có văn hóa cũng lễ phép, ham học hỏi, không giống như những thợ may già cỗi, trang phục do cô làm ra luôn có kiểu dáng mới mẻ, đường kim mũi chỉ tinh xảo, rất được ưa chuộng.
Mỗi khi chuyển mùa, số lượng người xếp hàng tìm cô may áo không đếm xuể, đều phải hẹn trước với Tạ Quỳnh.
La Văn Liên là người tốt, rất nhiệt tình, Tạ Quỳnh đã nhận được nhiều sự giúp đỡ từ dì ấy, vừa nghe nói nhà dì ấy cần may áo, lập tức đồng ý, “Được ạ, mà dì ơi, dì đợi một chút, con đi lấy dụng cụ ghi lại.”
La Văn Liên thấy cô vào trong nhà lấy đồ, cảm thán với Tạ Khánh Bình: “Aiz, từ khi Tiểu Quỳnh lấy chồng, chỗ chúng ta khó tìm người may áo quá, cảm giác tay nghề của người khác đều kém hơn.”
Tạ Khánh Bình tiếp đón: “Ngồi đi.”
La Văn Liên khoát tay, “Đừng khách sáo, tôi đứng một chút, đứng thoải mái hơn.”
Tạ Khánh Bình cười, trước tiên dọn dẹp bàn ăn cho sạch sẽ.
Tạ Quỳnh nhanh chóng đeo túi dụng cụ, theo La Văn Liên lên lầu.
Nhà họ Lương đông người, chuyển đến mỏ dầu có sáu người, ba thế hệ sống chung, khi Lương Tam Hỉ thăng chức đổi nhà, diện tích nhà đã lớn hơn, nhưng con cái cũng lớn lên, nam nữ có sự phân biệt, sống chung vẫn cảm thấy chật chội.
Đến giờ, lão đại lão nhị đã chuyển ra ngoài, còn lại là lão tam Lương Hồng Binh và con dâu Tôn Lam, chức vụ thấp, chỉ có thể tạm thời sống cùng bọn họ, cháu trai Lương Bồi Chấn cũng đã năm tuổi, cả gia đình đông người, ngồi trong nhà mà không làm gì cũng cảm thấy không khí ngột ngạt, trừ mùa đông lạnh, bình thường chỉ cần có người ở nhà, cửa lúc nào cũng mở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
La Văn Liên trước tiên gọi cháu trai Lương Bồi Chấn lại, đứa trẻ biết là mình sắp có áo mới, vui mừng còn không kịp, đứng yên cho Tạ Quỳnh dùng thước dây đo đạc, nhưng việc đo đạc thì thật nhàm chán, lại phải giữ im không được động, Lương Bồi Chấn không lâu sau đã không đứng yên nổi nữa.
Tôn Lam ngồi xuống giữ tay con trai không cho lộn xộn, ngẩng đầu cười với Tạ Quỳnh nói: “Con trai lớn nhanh, làm áo cho nó thì nên làm rộng ra hai cỡ, như vậy có thể mặc thêm hai năm nữa.”
Tạ Quỳnh ghi chiều rộng vai của Lương Bồi Chấn vào sổ tay, đáp: “Được.”
Sau khi đo xong, Lương Bồi Chấn tự chạy đi chơi, còn lại ba người lớn đo đạc cũng rất thuận lợi, cô lấy ra mẫu áo mùa đông mình tự vẽ năm ngoái đặt lên bàn cho người của nhà họ Lương chọn, “Năm nay bận rộn không kịp nghĩ ra mẫu mới, chỉ có thể làm mẫu năm ngoái, xem có cái nào thích không?”
La Văn Liên và Tôn Lam là người đầu tiên tiến lại gần xem xét, mẹ chồng nàng dâu hai người hào hứng thảo luận, Tôn Lam nói: “Cái này đẹp, ồ, cái này cũng đẹp, mẹ, mẫu này mẹ xem có được không?”
La Văn Liên nhìn theo hướng con dâu chỉ, sắc mặt do dự, “Phù hợp với người trẻ các con, me già rồi không thể mặc được, như vậy chẳng phải là cưa sừng làm nghé thành trò cười sao?”
Phụ nữ nào mà không thích đẹp, Tôn Lam đã hiểu rõ tính cách của mẹ chồng, vẫn cười tươi, “Mẹ, sao có thể nói như vậy, chúng ta khó lắm mới may áo một lần, phải đẹp một chút, tự mình thấy thoải mái là được, không cần quan tâm người khác nói gì.”
“Hơn nữa, những bộ này của Tiểu Quỳnh đều là kiểu cơ bản, đơn giản lại thanh lịch, mặc ở độ tuổi nào cũng đẹp.”
Lương Hồng Binh là đàn ông, chưa đầy nửa phút đã chọn xong kiểu, tiếp lời vợ nói: “Đúng vậy, mẹ, mẹ muốn chọn gì thì cứ chọn đi.”
Dù nói vậy, người trong mỏ dầu rất coi trọng thể diện, trong tòa nhà này mọi người đều là ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, những chuyện nhỏ nhặt cũng có thể bị bàn tán nhiều năm rồi mang ra nói lại vài lần, La Văn Liên không muốn bị người khác bàn tán, cuối cùng vẫn chọn kiểu áo thông thường đến gối.
Tôn Lam thì chọn một chiếc áo khoác ngắn ôm sát.
Tạ Quỳnh nhanh chóng tính toán theo kiểu mà bọn họ đã chọn, đại khái đưa ra một con số viết lên giấy, dặn bọn họ mua theo con số đã ghi, tránh lãng phí vải.
Mỗi bước mỗi xa
La Văn Liên biết cô hiện đang sống ở đâu, cười nói: “Được, vài hôm nữa mua xong dì sẽ nhờ người mang đến cho con.”
Tạ Quỳnh hứa hẹn: “Chậm nhất giữa tháng 11, chắc chắn sẽ làm xong.”
La Văn Liên vui vẻ tiễn cô xuống lầu.
Trong gió chiều đã có chút lạnh, thời gian không còn sớm, Tạ Quỳnh định về nói với Tạ Khánh Bình một tiếng rồi về nhà, xuống cầu thang tự nhiên nhìn qua chỗ để xe đạp của mình, liếc mắt đã thấy bên cạnh có một chiếc xe đạp quen thuộc.
Chính là của Triệu Duy Thành.