Chương 331: “Các ngươi đây không phải tìm chuyện mà là tìm chết!”
Biên giới phía đông bắc của Đông Châu—
Ba tu sĩ trẻ ngồi xếp bằng giữa rừng cây, linh lực từ họ khuếch tán từng vòng từng vòng ra ngoài.
Một lúc sau, Mộ Dung Tín uể oải mở mắt, ngã người nằm phịch xuống đất.
“Rốt cuộc phải làm thế nào để dùng Thiên Bia cảm ứng Thiên Trụ? Đã ba ngày rồi!”
Nói xong, hắn bật dậy, lớn tiếng nói với Ân Xuyên và Dung Nhược Nam: “Ta nói chứ hai người các ngươi cũng đừng ráng nữa, hay là thử cách khác đi.”
Dung Nhược Nam cũng mở mắt, đứng lên, phủi bụi trên người. Đang định nói gì đó, bỗng thấy trên người Ân Xuyên bộc phát một luồng khí tức huyền diệu.
Hai người nhìn nhau, im lặng chờ đợi cho đến khi Ân Xuyên cũng đứng dậy, chỉ về một hướng: “Bên kia, đi.”
Khu rừng này tĩnh lặng đến lạ thường, không thấy bóng dáng bất kỳ linh thú nào.
Đi đến một khu vực trống trải, Dung Nhược Nam ngồi xổm xuống, từ đám cỏ khô cháy rụi bắt được một sợi ma khí sắp tan biến.
Hắn ta ngẩng đầu nói: “Có Ma tộc quanh đây.”
Ân Xuyên quay đầu quan sát xung quanh. Mặc dù khu vực này bị tàn phá nghiêm trọng, nhưng không có dấu hiệu nào của việc giao đấu.
“Ma tộc chắc chắn đang tìm kiếm thứ gì đó. Chúng ta nên gây rối cho họ một chút.”
“Gây rối á?” Giọng Mộ Dung Tín lập tức cao vút: “Chỉ với ba người chúng ta mà đòi gây rối? Nghe nói Ma Nhị đang ở Đông Châu đấy, hắn ta là tu sĩ Hợp Thể cảnh, không chừng chính là hắn ta đấy!”
Mộ Dung Tín càng nghĩ càng thấy khả năng này rất lớn, không nhịn được mà rùng mình một cái.
“Nếu là Hợp Thể cảnh thì càng tốt, thần thức của bọn họ rất mạnh. Chúng ta thậm chí không cần đến gần, vẫn có thể kéo sự chú ý của họ dời sang chỗ khác.”
Ân Xuyên dùng linh lực cảm ứng một chút, rồi quay đầu chạy về hướng khác: “Thời gian này, ta nhớ có một bí cảnh lớn gần đây, hẳn sắp đóng thông đạo.”
“Không phải chứ, chúng ta thực sự đi sao?” Mộ Dung Tín quay sang nhìn Dung Nhược Nam.
Dung Nhược Nam nhún vai, nhấc chân đuổi theo, vừa đi vừa nói: “Tìm không ra Thiên Trụ thì cũng phải tìm việc để làm, ngồi không chẳng giải quyết được gì.”
“Này, hai vị đại ca, cái gì kêu là tìm việc để làm chứ? Các ngươi thế này không phải tìm việc mà là tìm c.h.ế.t đấy!”
Mộ Dung Tín vừa chạy theo vừa la lớn: “Không nói gì khác, ít nhất cũng phải có kế hoạch chứ, đừng muốn làm gì thì làm! Này, các ngươi từ từ, chờ ta với!”
Cách đó trăm dặm, trong Thủy Liêm Động, một luồng ma khí cực mạnh chấn động khiến cả đất trời rung chuyển.
Ngay khi ma khí sắp khuếch tán ra, hai luồng linh lực mạnh mẽ đã áp chế nó, khiến không gian một lần nữa trở lại yên tĩnh.
Nhưng bên ngoài Thủy Liêm Động, Ma Nhị và những Ma tộc khác vẫn quanh quẩn không chịu rời đi, từng tấc đất bị lục soát kỹ lưỡng, quyết tâm tìm bằng được nơi phong ấn Ma vương thứ ba.
Lý Từ lo lắng nói: “Có phải Ma Nhị này phát hiện điều gì không? Bọn họ đã ở đây suốt nửa tháng rồi.”
“Cho dù hắn ta chưa phát hiện, chúng ta cũng không thể cầm cự lâu hơn. Từ khi Ma Sát hấp thu hoàn toàn một phần sức mạnh của Cửu Phi, hắn đã mạnh hơn rất nhiều, liên tục tấn công phong ấn.” Liêu Thu Thủy bất lực lắc đầu.
Bọn họ không chỉ phải trấn áp Ma Sát mà còn phải lợi dụng phong ấn không gian để di dời toàn bộ ngọn núi vào một không gian khác, tránh bị Ma Nhị phát hiện.
Nửa tháng qua, linh lực của họ tiêu hao quá nhanh, dù có dùng đan dược và thiên tài địa bảo khác cũng không kịp hồi phục.
Liêu Thu Thủy nói: “Không còn cách nào khác, dùng Thiên Cương Lưỡng Nghi Trận thôi.”
Thiên Cương Lưỡng Nghi Trận là một trận pháp thượng cổ cực kỳ bá đạo, cần hai tu sĩ từ Hóa Thần trở lên đồng thời hiến tế Nguyên Anh và Kim Đan để thi triển, nhằm cưỡng ép phong ấn và chia sức mạnh bị phong ấn thành hai phần, phân biệt chuyển vào cơ thể hai người thi pháp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Chỉ cần hai người không chết, trận pháp sẽ không bị phá.
Nhưng đồng thời, nếu Ma Sát phá được phong ấn, hoặc một trong hai người chết, thì cả hai sẽ mất mạng.
Tuy vậy, ít nhất họ có thể giải phóng sức mạnh để trợ giúp Vân Trung Kiếm Tôn, không để tình thế trở nên bế tắc như hiện tại.
Đây là phương án cuối cùng mà họ đã bàn bạc từ lâu.
Lý Từ chần chừ nói: “Chúng ta có cần chờ thêm không? Nếu giờ kích hoạt Thiên Cương Lưỡng Nghi Trận, chắc chắn sẽ bị Ma Nhị phát hiện. Đến lúc đó, hắn ta sẽ không buông tha mà truy sát hai chúng ta mãi.”
Thu Vũ Miên Miên
Ma Nhị có thực lực ngang ngửa Ma Nhất, là kẻ mạnh nhất trong Ngũ đại Ma tướng.
Trước đây, Hồn ấn của hai người họ phối hợp với của Vân Trung Kiếm Tôn, ba người hợp sức mới chỉ có thể làm Ma Nhất bị trọng thương.
Nếu giờ bị Ma Nhị để mắt đến…
“Đã nửa tháng rồi. Trừ khi có người kéo hắn ta đi nơi khác, nếu không hắn ta sẽ không rời đi. Ta nghĩ hắn ta đã phát hiện ra điều gì đó.”
Lời của Liêu Thu Thủy vừa dứt, cả hai chợt thấy Ma Nhị quay đầu nhìn về phía xa.
Ma thức của hắn ta vượt qua trăm dặm, lập tức tập trung vào ba người trẻ tuổi. Nhưng ba người kia hoàn toàn không nhận ra, vẫn thản nhiên trò chuyện.
“Vân Trung Kiếm Tôn bảo chúng ta đến đây tìm Thiên Trụ, quả nhiên là ở chỗ này. Chúng ta chắc chắn là đội nhanh nhất trong tất cả các đội tìm Thiên Trụ rồi, đám Linh tu kia còn không phải sẽ bái phục chúng ta sao?” Mộ Dung Tín vỗ ngực, tự hào nói.
Trong lòng lại nghĩ, ba người bọn họ nói huyên thuyên suốt dọc đường thế này mà không ai đến bắt, chẳng lẽ Ma tộc đã rút hết?
Dung Nhược Nam lập tức không vui, vội đưa tay bịt miệng hắn: “Sau này ra ngoài đừng nói chuyện này, chúng ta mang Thiên Lực trên người, liên quan đến việc có thể phong ấn Ma tộc hay không. Lỡ gặp Ma tộc thì sao? Bây giờ chúng chạy đầy khắp Tu Tiên giới đấy!”
Mộ Dung Tín ưm ưm gật đầu liên tục: “Không nói không nói, ta câm miệng.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Ân Xuyên giả vờ khó chịu dừng bước.
Chủ yếu là do hắn ta không dám đi xa hơn. Nếu không giữ khoảng cách với bí cảnh, bọn họ sợ rằng khó mà thoát thân.
Đang suy tính, bỗng toàn thân Ân Xuyên rùng mình, hình như dự cảm được điều gì, hắn ta hét lớn: “Chạy!”
Ba người lập tức quay đầu lao ra ngoài với toàn bộ tốc lực. Cái gì mà truyền tống phù, gia tốc phù gì đó đều dán hết lên người, thậm chí ném cả vũ khí về sau để cản đường, dù chỉ cầm cự được nửa giây cũng tốt.
Bởi vì bị khóa chặt từ trước, uy áp của Hợp Thể cảnh nháy mắt đã vượt qua trăm dặm, tới sát sau lưng họ.
Toàn bộ y bào trên người Mộ Dung Tín đã bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp, Kim Đan trong cơ thể run rẩy không ngừng.
Đó là nỗi sợ hãi khi đối diện với tử vong.
Cả ba ngựa không dừng vó, dồn toàn bộ linh lực vào đôi chân, khi vừa chạm đến thông đạo của một bí cảnh lớn, họ đồng loạt nhảy vào.
Ngay lúc uy áp của Hợp Thể cảnh ập đến, thông đạo bí cảnh lập tức biến mất.
Chỉ trong tích tắc, Ma Nhị xuất hiện tại chỗ bí cảnh vừa đóng, sững người một giây. Hắn ta như nhận ra điều gì đó, nhanh chóng xoay người trở lại.
Khu rừng tĩnh lặng không có gì khác thường, thác nước vẫn đổ xuống cuồn cuộn, dường như mọi thứ chưa từng thay đổi.
“Ma Nhị đại nhân, có cần chúng ta tản ra tìm kiếm không?”
Đám Mtộc không biết vì sao Ma Nhị đột nhiên biến mất rồi xuất hiện, chỉ nghĩ hắn ta phát hiện ra điều gì bất thường ở nơi khác.
Ma Nhị lạnh giọng ra lệnh: “Không cần, tiếp tục tìm. Khu vực này, ta cảm giác có gì đó không đúng.”
Lúc này, trong Thủy Liêm Động đã trống không, ngay cả phong ấn hỗn loạn cũng biến mất không để lại dấu vết.