Chương 333: Kiếm đạo mãi mãi ở dưới chân ngươi
Ở một nơi khác, sau trận chiến với mấy người Tiêu Trường Phong, Khương Trúc đã làm đúng như thông báo trên Tiểu Linh Thông, trốn xuống Phàm giới.

Ngay khi đến Phàm giới, nàng lập tức ném đầu kia của Truyền Linh Thông Đạo vào Linh Hải.

Hiện tại nàng đang bận rộn kết nối hai đầu thông đạo trong lòng Linh Hải.

Linh Hải đầy rẫy hải thú, nhưng bên cạnh Khương Trúc có Cửu Phi– một thần thú thượng cổ.

Không kể tu vi của Ma Vương đã đạt đến Hóa Thần đỉnh phong, dù ở trong Linh Hải cũng có thể được xem là bá chủ một phương, chỉ riêng huyết mạch áp chế của Cửu Phi đã đủ khiến lũ hải thú không dám lại gần.

Khương Trúc lặn xuống đáy biển, thuận lợi tìm được hai đầu của thông đạo, giờ chỉ cần nối chúng lại là xong.

Trong lòng biển sâu, ánh sáng xuyên thấu dần tan biến qua làn nước, xung quanh chỉ còn một màu xanh lam thẫm đầy yên tĩnh.

Các loại hải thú đủ màu chỉ dám lảng vảng ở phía xa mà nhìn hai người, bởi vì kiêng kỵ khí tức đáng sợ kia, cho nên chúng chỉ bơi vòng quanh phía trên.

Chuyện khác không nói chứ cảnh sắc nơi đây cũng không tệ lắm.

“Nghe nói linh căn của Bạch Vi đã vỡ rồi, không cần bổn vương ra tay nữa à?”

Cửu Phi đưa tay tóm một con hải thú nhỏ khiến nó sợ đến c.h.ế.t điếng, hứng thú vân vê nó trong tay.

Khương Trúc liếc nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu: “Không phải ngươi đã giao phương pháp cho Vân Trung Kiếm Tôn rồi sao? Ngài ấy sẽ cứu được Bạch Vi, chuyện này không cần chúng ta bận tâm.”

Thu Vũ Miên Miên

Nghe nàng nhắc đến Vân Trung Kiếm Tôn, Ma Vương không hiểu sao bỗng thấy hơi chột dạ.

Dù nói vậy, nhưng…

Ma Vương lén liếc Khương Trúc, người đang mải mê sửa ống dẫn dưới biển, rồi vội ném con hải thú đi xa.

“Ta nói nhưng ngươi đừng động thủ nha, tuy rằng Vân Trung Kiếm Tôn dùng biện pháp của ta nhưng cũng không dùng toàn bộ, chỉ dùng trong thời gian ngắn…” Cũng chỉ đột phá được Trúc Cơ.

Khương Trúc vẫn không ngẩng đầu, bình tĩnh đáp: “Ta biết. Đó là lựa chọn của ngài ấy, chắc chắn ngài ấy có lý do bất đắc dĩ.”

Dứt lời, nàng bất ngờ vung tay đ.ấ.m thẳng vào đầu Ma Vương, khiến hắn nhào xuống đất.

Hung tợn nói: “Ngươi có ý gì đây? Ngươi nghĩ ta là kẻ không biết lý lẽ à?”

Ma Vương xoa mặt, vùng dậy chống nạnh điên cuồng hét: “Đã nói là không động thủ, lại lật lọng!”

“Ta có nói gì với ngươi đâu.”

Nói rồi, nàng đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó: “Đúng rồi, ngươi có biết năm xưa Ma tộc bắt dị tộc để làm gì không?”

Ma Vương vừa nhe răng nhếch miệng xoa đầu vừa tức giận trả lời: “Làm sao bổn vương biết được? Bề ngoài chúng phong ta làm Phi Vương, nhưng sau lưng lại đề phòng ta đủ điều.”

Hắn lẩm bẩm: “Chỉ biết tất cả dị tộc bị bắt đều c.h.ế.t cả.”

Hình ảnh trên Phá Vân sơn lại hiện về trong đầu Khương Trúc. Sau một lúc suy nghĩ, nàng lấy từ túi trữ vật ra một viên đá rất đẹp, đưa cho Ma Vương xem.

“Ngươi có nhận ra không? Trên đỉnh Phá Vân sơn có rất nhiều loại đá kỳ lạ như thế này.”

Những viên đá này trông giống hóa thạch, phần lớn bên trong chúng chứa các sinh vật kỳ dị hoặc những hình người nhỏ.

Chúng được chôn sâu trong lòng đất. Khương Trúc không chắc cả ngọn núi đều có hay chỉ riêng đỉnh núi mới có.

Lão tổ của Ngạo Kiếm Sơn Trang từng nói từ khi ông ấy có nhận thức, những viên đá này đã tồn tại.

Ma Vương cầm viên đá kỳ quái kia, nhìn chăm chú hồi lâu rồi nói với vẻ đăm chiêu: “Trên đây có một chút quỷ khí, trông giống đồ từ Quỷ giới.”

Khương Trúc vội bổ sung: “Còn một chuyện nữa. Trên đỉnh Phá Vân sơn tập trung rất nhiều quỷ hồn. Quỷ Vương Lệnh trong thức hải của ta cũng xảy ra dị động, liệu có phải đám quỷ hồn đó đã làm đá nhiễm quỷ khí không?”

Ma Vương lắc đầu: “Không phải. Quỷ khí chúng ta cảm nhận được là từ viên đá này phát ra. Còn về lũ quỷ hồn, thật sự kỳ lạ. Theo lý, quỷ hồn hoặc xuống Minh giới đầu thai lần nữa, hoặc vào Quỷ giới hóa quỷ vĩnh viễn. Làm sao chúng lại lang thang mãi ở Tu Tiên giới được?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Ma Vương nhìn Khương Trúc: “Ngươi chắc chắn trên đó có rất nhiều quỷ hồn sao?”

Khương Trúc gật đầu: “Ban đầu ta không nhận ra. Mãi đến khi Quỷ Vương Lệnh có dị động, ta mới thấy được chúng. Quỷ Vương Lệnh chắc chắn không sai.”

“Vậy thì quả là chuyện kỳ quái.”

Ma Vương trả viên đá lại cho Khương Trúc, nói: “Dù bổn vương biết nhiều, nhưng dù sao ta cũng thuộc Sinh giới. Quỷ giới và Minh giới đều thuộc Tử giới. Hai giới đã có ước định, không được tùy tiện can thiệp vào việc của nhau, càng không thể tự ý vi phạm.”

Hắn chỉ từng giao đấu với vài vị Quỷ Vương, nên những chuyện liên quan đến Quỷ giới, hắn biết chẳng được bao nhiêu.

“Thôi được, chuyện này để sau hẵng nói. Trước hết chúng ta phải rời khỏi đây đã.”

Khương Trúc thu viên đá vào túi trữ vật, cúi xuống nối thông hoàn toàn hai đầu thông đạo, sau đó bơi lên mặt biển.

Trong lòng nàng nghĩ Phá Vân sơn chắc chắn có chuyện kỳ quặc. Có lẽ, nàng phải tìm một dịp để ghé thăm Quỷ giới.

Ma Vương dùng lực dưới chân, bơi theo sát nàng rồi hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu? Ngươi phản bội bọn họ rồi, đám Linh tu ở Tu Tiên giới chắc chắn sẽ không tha cho ngươi đâu.”

Khương Trúc ngoảnh đầu, mỉm cười, ánh sáng mờ ảo xuyên qua làn nước biển chiếu lên khuôn mặt nàng, toát lên vẻ đắc ý vì mưu kế đã thành.

“Ai bảo là ta sẽ quay về Tu Tiên giới? Chúng ta xuống Phàm giới.”

Vô Cực Kiếm Tông—

“Thương thế của Tiêu đạo hữu và Trương đạo hữu chỉ cần tĩnh dưỡng khoảng một tháng là sẽ hồi phục. Còn nhục thân của Bạch đạo hữu, nếu gom đủ thiên tài địa bảo, Cung mỗ có thể giúp hắn ngưng tụ lại một thân xác mới. Nhưng Bạch Vi đạo hữu thì…”

Cung Ngọc Thành lắc đầu bất lực, nói: “Bổn mệnh kiếm đã gãy, linh căn cũng tổn hại hơn phân nửa, lại để trì hoãn quá lâu, tu vi đã hoàn toàn bị phế. Tuy nhiên, nàng ấy vẫn còn trẻ, không phải lo lắng về tuổi thọ. Chỉ có điều, nếu muốn tu luyện lại từ đầu, e rằng sẽ vô cùng gian nan.”

Linh căn là thứ quyết định tư chất của một tu sĩ. Hiện giờ linh căn của nàng ấy chỉ còn một mảnh nhỏ, cho dù có bắt đầu lại, tốc độ hấp thụ linh lực sẽ rất chậm.

Nghe Cung Ngọc Toàn nói xong, vẻ mặt mấy người Tiêu Trường Phong và Công Thiên Tinh đều có chút hiu quạnh.

Bạch Viễn Sơn thì ngồi bên mép giường của Bạch Vi, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng ấy, cúi đầu im lặng, đáy mắt sũng nước chứa đầy bi thương.

Bầu không khí trĩu nặng.

Đột nhiên, Vân Trung Kiếm Tôn đứng bên cạnh hỏi: “Bạch Vi, ngươi có nguyện ý bắt đầu tu luyện lại từ đầu, dù không có linh căn không?”

Khuôn mặt trắng bệch quá mức của Bạch Vi thoáng hiện một nụ cười nhợt nhạt, nàng ấy đáp: “Tất nhiên. Bổn mệnh kiếm không còn, ta có thể luyện lại. Dù vĩnh viễn không có bổn mệnh kiếm, ta vẫn sẽ trở thành một thế hệ Kiếm Tiên.”

“Hay! Từ lúc ngươi nói câu này, kiếm đạo mãi mãi nằm dưới chân ngươi.”

Vân Trung Kiếm Tôn khẽ rũ mi, trước ánh mắt của mọi người, nâng tay xóa sạch mảnh linh căn còn sót lại trong cơ thể Bạch Vi.

Ông ấy nói: “Cửu Phi từng truyền dạy ta phương pháp tu luyện không cần linh căn. Sau này ta sẽ đích thân chỉ dạy ngươi tu luyện, truyền lại toàn bộ sở học cả đời của ta.”

Phương pháp tu luyện không cần linh căn?

Mọi người chấn động, bỗng nhớ ra rằng Vân Trung Kiếm Tôn từng bị Ma tộc phế bỏ linh căn ở Linh Hải.

Dù không rõ ông ấy đã khôi phục tu vi bằng cách nào, nhưng chí ít cũng có hy vọng.

Vân Trung Kiếm Tôn lại quay sang Cung Ngọc Thành và Công Thiên Tinh, nói: “Việc này thật sự cảm ơn Cung các chủ đã ra tay tương trợ. Nhưng dù hôm nay tại đây đều là những người đáng tin, tại hạ vẫn muốn nhắc nhở một câu. Những gì các vị chứng kiến tại Vô Cực Kiếm Tông hôm nay, mong chư vị không nói với người bên ngoài.”

Công Thiên Tinh và Cung Ngọc Thành vội chắp tay: “Chúng ta tuyệt đối không để lộ tin tức. Xin Tứ đại tông an tâm.”

Vân Trung Kiếm Tôn gật đầu: “Như vậy, mời chư vị rời đi trước.”

Bạch Viễn Sơn nhìn sang Bạch Vi, thấy ánh mắt nàng ấy không hề có vẻ gì là suy sụp, lúc này mới yên tâm buông tay, chậm rãi đứng dậy, theo mọi người bước ra ngoài.

Chưa đầy nửa nén hương, từ trong căn phòng đóng kín, lại truyền ra linh lực d.a.o động.

Công Thiên Tinh và hai người bạn đồng hành nhìn nhau, sau đó đồng loạt cúi người chào Mục Trì và những người khác: “Trên người chúng ta có Thiên Bia, sẽ lập tức đi về phía đông nam để tiếp tục tìm kiếm Thiên Trụ. Giờ xin cáo từ.”

Mục Trì tiến lên hành lễ, cười nói: “Làm phiền ba vị hộ tống, mong các vị cẩn trọng trên đường.”