Chương 334: Ý nghĩa của sự trở về chính là gặp lại
Sau khi ba người Công Thiên Tinh rời đi, Trương Đồng bỗng nhìn Cung Ngọc Thành, như sực nhớ ra điều gì, hỏi ngay: “Cung các chủ, Tiêu Tiêu có ở Tam Đại Các không?”

“Con bé và Minh Nhã Quân đang bế tử quan cùng nhau, ta cũng không rõ chúng đang làm gì. Trương tiểu hữu tìm con bé có chuyện gấp sao?”

Cung Tiêu Tiêu lúc đó đã nói rất nghiêm túc, vì vậy Cung Ngọc Thành không dám tùy tiện quấy rầy.

Nghe vậy, Trương Đồng lấy từ túi trữ vật ra một chiếc lọ, đưa cho lão ấy.

“Dược cao này có thể khắc chế ma khí. Phiền Cung các chủ chuyển giúp cho Tiêu Tiêu, có lẽ sẽ hữu ích cho các nàng.”

Đây là thứ mà hắn ta, Tiêu Trường Phong và Bạch Tử Mục tìm được ở Thiên Thành Cốc. Lúc đó họ bị Ma Âm đánh trọng thương, chính dược cao này đã giúp họ rất lớn.

Cung Ngọc Thành mở lọ, một mùi hương thanh tao dễ chịu tỏa ra, khiến thần thái lão ấy lập tức thay đổi.

Mặc dù chỉ là dược cao đơn giản, nhưng lại là vật hiếm có.

Cung Ngọc Thành nhanh chóng đậy kín lọ, nghiêm túc nói: “Được. Nếu có cơ hội thích hợp, ta nhất định chuyển cho con bé.”

Dưới tầng hầm của Tam Đại Các—

Một mật thất rộng lớn được chia làm hai nửa. Một bên chất đầy linh dược và lò luyện đan, bên còn lại chi chít các bức vẽ trận pháp trên nền đất.

Cung Tiêu Tiêu và Minh Nhã Quân mỗi người ngồi một nơi. Một người luyện đan, người kia đang giải Hấp Linh Cấm Thuật, cả hai đều đã đạt được thành công ban đầu.

Đột nhiên, không gian trong mật thất xuất hiện d.a.o động, một bóng đen hiện ra ngay trước mặt hai người.

Minh Nhã Quân lập tức mở mắt, phù lục và trận pháp xung quanh nàng ấy bay thẳng về phía bóng đen.

Dịch Phong thoắt cái biến mất, xuất hiện bên cạnh Cung Tiêu Tiêu.

Ánh mắt Minh Nhã Quân khựng lại, phi thân lao đến, các phù lục lơ lửng xung quanh đồng loạt hiện hình.

Nhìn thấy hai người sắp động thủ, Cung Tiêu Tiêu vội hét lên: “Nhã Quân, dừng tay! Hắn ta là người mình!”

Minh Nhã Quân lập tức thu thế, dừng lại giữa chừng, đứng chắn giữa Dịch Phong và Cung Tiêu Tiêu.

Dịch Phong không tiến thêm bước nào, chỉ đưa tay ném một viên Lưu Ảnh thạch tới, giọng nói trầm thấp: “Đây là phiên bản thứ hai, cũng là phiên bản cuối cùng mà ta có được. Theo lời Ma Tam, nó có thể giúp các tu sĩ đã sử dụng Hấp Linh Cấm Thuật tu luyện lại từ đầu.”

“Dù Ma Tam đưa cho ta là phiên bản cũ của linh lực, nhưng Chú Ma Trận có lẽ cũng tương tự. Những tu sĩ bị hắn ta cưỡng ép ma hóa nhiều khả năng cũng có thể tu luyện ma khí giống như Linh tu.”

Hắn ta suy nghĩ một lúc, lại nói thêm: “Còn có một cấm thuật Linh Ngẫu, nhưng ta không rõ về nó. Chỉ biết rằng nó được cải tiến từ Hấp Linh Cấm Thuật. Ma Tam có thể điều khiển những Linh tu này tự bạo. Ta đoán rằng hắn ta đã dung hợp thuật này vào Chú Ma Trận, vì vậy mới có thể khống chế và định vị các Linh tu bị ma hóa.”

Nghe vậy, lòng Cung Tiêu Tiêu thắt lại, giọng nàng ấy cao hơn bình thường: “Chẳng lẽ hắn ta định kích nổ toàn bộ ma tu, hủy diệt Tu Tiên giới?”

Dịch Phong lắc đầu: “Ta không biết.”

Cung Tiêu Tiêu càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này là thật, nàng ấy lẩm bẩm: “Xem ra chúng ta phải nhanh chóng hành động.”

Suy nghĩ một hồi, nàng ấy chắp tay cảm tạ Dịch Phong: “Đa tạ đạo hữu đã giúp đỡ.”

Khi nàng ấy ngẩng lên, bóng người trước mắt đã biến mất.

Thu Vũ Miên Miên

Sau khi Dịch Phong rời đi, Minh Nhã Quân thu hết linh lực, nhíu mày nói: “Linh lực trên người hắn ta khiến ta cảm thấy khó chịu.” Giống như một loại tà linh lực của kẻ tẩu hỏa nhập ma.

“Hắn ta quả thật sắp tẩu hỏa nhập ma.”

Cung Tiêu Tiêu cúi đầu lấy viên Lưu Ảnh thạch trong tay, rót linh lực vào. Một khung cảnh quen thuộc nhưng khác lạ hiện lên trước mắt nàng ấy.

Lần này, là bên trong Thượng Ma Tông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Trong màn ảnh, một trận pháp cổ xưa và đáng sợ dần hiện ra. Sau một hồi yên tĩnh c.h.ế.t chóc, từ Lưu Ảnh thạch vang lên những tiếng nức nở yếu ớt.

Thân thể Minh Nhã Quân đột nhiên run rẩy, đồng tử co rút lại mạnh mẽ, nhìn chằm chằm vào khoảng không nơi bóng dáng vừa biến mất.

Dịch Phong nhắm thẳng về hướng sơn mạch Cửu Long mà đi, thân thể dưới lớp y phục của Dịch Phong đã tan biến hơn phân nửa. Nếu không nhờ y phục và đấu lạp che chắn, chắc chắn sẽ khiến người qua đường kinh hãi.

“Nếu ngươi thật sự muốn giúp họ, lão phu khuyên ngươi nên tìm một chỗ ẩn náu, đừng can thiệp thêm nữa.” Một lão giả tóc bạc cưỡi thần thú Kỳ Lân đột ngột xuất hiện trước mặt Dịch Phong lần nữa.

Dịch Phong cụp mắt, giọng trầm thấp: “Ta vẫn còn chuyện quan trọng hơn cần xác nhận. Bí pháp trên cầu Phù Diêu đã bị phá hủy, chân tướng nằm ngay ở Phá Vân sơn.”

“Họ đã đến Phá Vân sơn kiểm tra rồi, ngươi nên tin tưởng họ.”

Lão giả bước lên phía trước, nắm lấy cánh tay của Dịch Phong. Nơi từng là da thịt nay trong suốt đến chói mắt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy những đường nét hình thể.

“Hơn nữa, một khi ngươi biến mất, lúc đó Nghệ Phong Dao hiện tại sẽ phải chịu tất cả phản phệ. Tương lai và quá khứ luôn ảnh hưởng lẫn nhau, điều này, với tư cách người kế thừa của ta, ngươi nên rõ ràng.”

Lão giả thật sự không hy vọng hắn ta tiếp tục để tránh bớt được những phản phệ, lời nói ra đều là sự thật.

Dịch Phong là truyền nhân khiến lão tự hào nhất, tất nhiên lão không muốn hắn ta lặp lại vết xe đổ của các bậc tổ tiên.

Nhưng một khi con người nắm giữ quy tắc thời không, làm sao có thể cam lòng để lại những tiếc nuối?

Đó cũng chính là nguyên nhân dòng tộc Kỳ Lân của họ ngày càng lụi tàn.

Hầu hết bọn họ đều bị mắc kẹt vĩnh viễn trong dòng sông thời gian.

Trong dòng loạn lưu thời không, họ có thể thấy được quá khứ của tất cả mọi người, cũng có thể nhìn thấy tương lai của tất cả mọi người.

Những điều tốt đẹp, bi thương, tàn nhẫn, tất cả mọi thứ đều chẳng liên quan đến họ.

Hàng vạn năm trôi qua, họ vẫn chỉ là những khán giả. Không thể chen vào, cũng không ai nhớ đến họ.

Họ mãi mãi tồn tại, nhưng cũng mãi mãi cô độc.

Nếu Nghệ Phong Dao cũng như họ, tự tay xóa bỏ chính mình khỏi dòng thời không...

Lão giả thở dài, giọng nói mang theo chút khuyên nhủ: “Điều duy nhất ngươi cần làm hiện tại chính là giấu mình, để lại cho bản thân một đường sống, đồng thời làm chậm quá trình biến mất, giữ lại nhiều thời gian hơn cho Nghệ Phong Dao. Tác dụng của hắn ta lớn hơn ngươi rất nhiều.”

Dịch Phong siết chặt nắm tay, môi mím lại, đáp: “Ngay từ khoảnh khắc quyết định thay đổi quá khứ, ta đã biết sẽ có hậu quả gì. Chỉ có ta biết kết cục, nếu không dốc hết sức mình, tiếc nuối sẽ mãi còn đó. Sư phụ, lúc đầu người chẳng phải cũng làm như vậy sao?”

Lời hắn ta khiến ánh mắt lão giả trở nên xa xăm.

Phải, lão cũng đã từng tự tay xóa bỏ chính mình. Chỉ có thể cô độc lang thang trong xuyên qua những thời không, trở thành một khán giả vô vị.

Chính vì đã từng trải qua sự cô độc không c.h.ế.t không diệt đó, lão càng không muốn thấy hậu nhân đi vào vết xe đổ.

Thấy Dịch Phong cúi đầu lặng im, lão giả phất tay, mọi thứ xung quanh đột nhiên thay đổi. Vô số hình ảnh hiện lên trước mắt Dịch Phong.

Khương Trúc ở Phàm giới, Bạch Vi đang tu luyện lại, Tiêu Trường Phong chăm chú khổ luyện, Mục Trì và Trương Đồng luận võ, Bạch Tử Mục tái tạo thân xác, Nghệ Phong Dao phiêu bạt khắp nơi, Cung Tiêu Tiêu và Minh Nhã Quân vẽ trận luyện đan… còn rất nhiều cảnh đời nhân gian khác.

Đây là thế giới mà lão đã lâu không cảm nhận.

“Nghe lời khuyên của người đi trước một lần, mạnh dạn buông tay để họ tự mình vượt qua. Còn ngươi...”

Lão giả cùng hắn ta đứng giữa vô số khung cảnh, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Ngươi trở về, ý nghĩa lớn nhất chẳng phải là để gặp lại sao?”

Như đèn kéo quân, tất cả xung quanh không ngừng trôi ngược lại. Có những hỉ nộ ái ố hắn ta từng trải qua, cũng có những bi hoan ly hợp xa xôi.

Rất lâu sau, Dịch Phong cuối cùng cũng buông tay, không bước tiếp nữa.

Hắn ta nói: “Đa tạ sư phụ chỉ điểm, Phong Dao đã hiểu.”