Từ vùng biên cương của vương triều Tề Thánh, đoàn người tiến dần về trung tâm. Trên đường đi, họ không ngờ lại gặp phải không ít ma vật.

Những ma vật ấy phân bố rất bất thường, xuất hiện chẳng theo quy luật nào. Lúc thì bất ngờ bùng phát, hiện ra cả đám đông, lúc lại chỉ lẻ tẻ vài con ẩn nấp.

Khi đến các thành trì lớn quanh kinh thành, Khương Trúc đã tiêu diệt được hơn trăm con.

"Tiểu Bồ Tát, trong thành này cũng có quái vật sao?" Tề Tử Khôn có chút sợ hãi.

Xuân Nhật thành là thành gần kinh thành nhất, người qua lại đông đúc. Nếu nơi này cũng xuất hiện quái vật, thì trong hoàng cung…

Khương Trúc và mọi người đang đi trên phố, nàng thả thần thức dò xét một vòng giữa dòng người. Chốc lát sau, nàng nói: "Vừa rồi trên trời ta cảm nhận được khí tức, nhưng chúng ẩn nấp rất kỹ."

Theo lý thuyết, nếu chỉ là những ma vật không có ý thức thì không thể nào trốn sâu đến thế.

Chẳng lẽ những phàm nhân bị ma hóa vẫn giữ được thần trí?

Nếu vậy, chuyện này e rằng khó xử lý hơn.

Trong lúc Khương Trúc đang suy nghĩ, Ma Vương bước tới một ngôi miếu thần hoang phế bên đường, cúi xuống quan sát. Bên trong, bức tượng thần đã sớm không còn.

Cách đó không xa còn có một ngôi đền thần bỏ hoang, trước cửa rụng đầy lá khô.

Hắn ngạc nhiên hỏi: "Ta nói này, các ngươi xây nhiều đền thờ như vậy để làm gì? Cũng đâu thấy ai vào dâng hương đâu?"

Nghe Ma Vương nói, Khương Trúc quay đầu nhìn ngôi đền, rồi đưa mắt dò hỏi ba người Tề Tử Khôn.

"Những ngôi đền này sao lại không có ai thờ cúng? Nếu vương triều Tề Thánh không tin, vậy tại sao phải xây dựng nhiều đến thế?"

Trên đường đi, thứ họ thấy nhiều nhất chính là các loại miếu thần. Gần như cứ cách một đoạn đường lại thấy một cái, thậm chí ở những nơi không có thành trì cũng xuất hiện các miếu thần nhỏ. Thế nhưng, bên trong đều không có hương khói, rõ ràng là không ai thờ cúng.

"Không phải vậy đâu, vương triều Tề Thánh từ trước đến nay luôn cực kỳ tín ngưỡng quỷ thần, ngay cả bệ hạ cũng thường xuyên tự mình tế trời. Đặc biệt là sau khi tiên nhân xuất hiện giúp vương triều Vân Tần đánh bại quái vật, lòng kính ngưỡng của vương triều Tề Thánh lại càng tăng thêm."

"Nhiều ngôi đền, miếu thần thậm chí không cần triều đình ra lệnh, mà do dân chúng tự xây lên. Nhưng mà…"

Tề Tử Khôn ngập ngừng nhìn Khương Trúc, chậm rãi nói: "Lúc đầu, khi quái vật xuất hiện ở vương triều Tề Thánh, trong các miếu thần vẫn luôn hương khói nghi ngút. Thường có từng nhóm dân chúng quỳ lạy không ngừng, nhất là sau khi tiên nhân ở vương triều Vân Tần đến Tề Thánh, họ càng tin rằng trên đời thực sự có thần linh."

"Nhưng sau khi tiên nhân của vương triều Vân Tần rời đi, quái vật vẫn không biến mất, mà thần linh của Tề Thánh thì mãi không hiện thân. Lâu dần, chẳng còn ai thờ phụng, những miếu thần cũng trở nên hoang phế."

Lúc nói đến đây, bọn họ đã bước vào trong ngôi đền.

Bên trong còn hoang vu hơn tưởng tượng, mặt đất phủ đầy lá rụng. Những bức tượng thần nằm ngổn ngang, có cái thậm chí đã vỡ thành nhiều mảnh, hoàn toàn không thể nhận ra hình dáng.

Rõ ràng, chúng đã bị cố ý đập phá.

Càng đi sâu vào, ba người Tề Tử Khôn càng thêm sợ hãi.

Họ không dám tưởng tượng, nếu tiên nhân tận mắt chứng kiến tượng thần của mình bị phá hủy, thì sẽ giận dữ đến mức nào.

Thu Vũ Miên Miên

Nếu tiên nhân vì thế mà bỏ đi luôn, vậy vương triều Tề Thánh chỉ còn con đường chết.

Thấy Khương Trúc định tiếp tục đi vào, Tề Tử Khôn bỗng nhiên quỳ sụp xuống đất, Trần Biểu và Tào Hạ cũng cúi rạp người.

"Tiểu dân sau khi hồi kinh nhất định sẽ bẩm báo với thánh thượng, yêu cầu trùng tu lại các ngôi đền, đời đời hương khói cúng dường. Chỉ mong Bồ Tát đừng trách tội."

Lúc nói lời này, cả người Tề Tử Khôn đều đang run rẩy.

Dù trên đường Khương Trúc đối xử với họ thân thiện thế nào, thì giữa thần và người vẫn luôn tồn tại khoảng cách, giống như là sự kính sợ với đất trời cao xa, là xiềng xích mãi khắc sâu vào linh hồn họ.

Phía trước, Khương Trúc dừng bước, xoay người mỉm cười đỡ họ dậy: "Không trách, không trách."

Nàng liếc mắt nhìn đống đổ nát, khẽ thở dài: "Là ta đến muộn."

Nói xong, nàng lại đổi giọng: "Nhưng đền thần đúng là cần phải xây dựng lại."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Vương triều Tề Thánh quá rộng lớn, nàng không rõ có bao nhiêu phàm nhân đã bị ma hóa, cũng không biết đám Ma tộc đang ẩn nấp ở nơi nào.

Nhưng ngôi đền này có thể lợi dụng được.

Đang suy nghĩ, bên ngoài bỗng vang lên tiếng huyên náo ầm ĩ, tiếp theo là những âm thanh hỗn loạn, thê lương đan xen.

Ánh mắt Khương Trúc khựng lại, thân hình nàng lập tức biến mất tại chỗ.

Tề Tử Khôn vội vàng muốn đuổi theo, nhưng Ma Vương không vui quát lên ngăn lại.

"Các ngươi tự hiểu mình đi, đi chỉ thêm phiền mà thôi, chi bằng ngoan ngoãn ở đây với bổn vương."

Nói rồi, hắn bước nhanh vào sâu bên trong, nơi này có một bức tượng nữ thần khổng lồ bị sụp đổ, gần như chiếm trọn cả gian phòng.

Ma Vương cúi người trước bức tượng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy vết nứt nói: "Không ngờ tượng Bồ Tát này lại có vài phần giống Trúc Tử, các ngươi tìm thợ thủ công ở đâu vậy?"

Tào Hạ mừng rỡ đáp: "Ta cũng thấy giống y như đúc. Nghe nói các đại nhân trong cung bảo bức tượng này được tạc dựa trên tranh vẽ. Mà bức tranh ấy là do hoàng tử và công chúa của vương triều Vân Tần từng đến Tiên giới vẽ lại. Trước đây, khi tiên nhân chưa hiện thân, chúng ta còn tưởng họ bịa chuyện, ai ngờ lại là thật!"

Hoàng tử và công chúa từng đến Tiên giới?

Là hai phàm nhân mà Trúc Tử từng cứu trước Đại hội tông môn?

Không ngờ chỉ tùy tay cứu họ mà lại trở thành Bồ Tát trong mắt thế nhân, Ma Vương không khỏi lộ ra vài phần ý cười.

Không biết hương khói nơi Phàm giới có ích gì cho một Phật tu như Trúc Tử không đây?

Tào Hạ có chút ngơ ngác, rụt rè hỏi: "Tiên nhân, ngài cười gì vậy?"

"Không có gì, ta chỉ khen các ngươi khéo tay thôi."

Ngoài đền thần, Khương Trúc điểm chân nhẹ nhàng nhảy lên không trung, tay nàng vung lên tỏa ra uy áp, khiến toàn bộ ma vật đang lao tới tấn công phàm nhân bị đình trệ giữa không trung.

Những phàm nhân đang hoảng loạn nhắm mắt, chậm rãi mở mắt ra. Họ chỉ thấy một luồng ánh sáng lướt qua đám đông, mọi quái vật bị ánh sáng chạm vào lập tức hóa thành khói đen, tan biến ngay tại chỗ.

Ngước nhìn lên, họ thấy một người đứng giữa không trung, tà áo nàng tung bay theo gió.

Lúc này, tất cả sợ tới mức lập tức quỳ rạp xuống đất, đồng thanh hô lớn Thiên thần, Bồ Tát hiển linh.

Khương Trúc trên cao nhìn xuống, chứng kiến toàn bộ hành động của họ, ánh mắt thoáng vẻ hài lòng.

Nếu họ đều tin, vậy bước tiếp theo sẽ dễ dàng hơn.

Trong đền thần, ba người Tề Tử Khôn đang giải thích tình hình của vương triều Tề Thánh với Ma Vương và Nguyệt Hoa, bỗng nghe giọng nói của tiểu Bồ Tát vọng đến từ xa: "Dẫn họ đến hoàng cung."

Tu Tiên giới—

Vân Trung Kiếm Tôn khoanh tay đứng ngoài lầu các của đài Quan Nguyệt. Trước mắt chợt lóe sáng, hai bóng người xuất hiện bên bàn phía sau.

Lý Từ trầm giọng hỏi:

"Ngươi dùng bí thuật Phục Linh sao?"

Vân Trung Kiếm Tôn xoay người lại: "Chẳng phải các ngươi cũng dùng Thiên Cương Lưỡng Nghi Trận đó sao?"

Lý Từ chẳng mấy để tâm, nhấc chén rượu trên bàn, nhấp một ngụm nhỏ: "Ta làm thế là vì Tu Tiên giới."

"Ừ, vì Tu Tiên giới." Vân Trung Kiếm Tôn cũng ngồi xuống bên bàn.

Đêm nay ánh trăng sáng ngời, chiếu rọi cả đài Quan Nguyệt tựa như phủ lên lớp tuyết trắng.

Ba người uống rượu cùng nhau, lại không thể không lên tiếng phá vỡ bầu không khí thoải mái đã lâu mới có được này.

Liễu Thu Thủy nói: "Đông thành và Kinh Dương thành đã bị hủy diệt. Đám tu sĩ bị ma hóa ngày càng lộng hành."

Lý Từ tiếp lời: "Dù đã sớm cảnh báo các thành trì lớn tăng cường phòng bị, nhưng vẫn có quá nhiều Linh tu bị ma hóa."