Chương 17
Quý Hồi nhanh chóng tìm chỗ ngồi ở hàng ghế cuối, vội vàng lấy máy ảnh ra.
Chiếc máy ảnh này là món đồ chơi mới Cảnh Việt tặng cậu hôm qua. Cậu chưa quen sử dụng, trên chuyến bay đến Anh vẫn còn loay hoay học theo Cảnh Việt.
Bấm mãi mà màn hình cứ đen thui, Quý Hồi hơi sốt ruột, dừng lại suy nghĩ xem mình đã thao tác sai bước nào.
"Quý Hồi."
Hai chữ vang lên, qua hệ thống âm thanh càng thêm rõ ràng, vọng khắp hội trường yên tĩnh.
Ánh mắt mọi người đồng loạt dừng lại trên người Quý Hồi. Cậu bỗng có cảm giác như học sinh tiểu học bị giáo viên điểm danh, muốn đứng lên nhưng lại không dám, bối rối nhìn lên sân khấu.
Cảnh Việt giơ tay làm động tác xoay ngược lại, vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng ánh mắt lại đầy cưng chiều:
"You forgot to take the lens cap off the camera."
Xanh Xao
(Mọi người bật cười.)
Tiếng cười rất khẽ, không mang ý chế giễu, nhưng Quý Hồi vẫn cảm thấy mất mặt.
Cậu vội tháo nắp ống kính, giơ máy ảnh lên che đi gương mặt đang nóng bừng.
Như để trút giận, cậu chụp mấy tấm liền. Nhưng sau đó lại nghĩ, Cảnh Việt nói tiếng Anh làm gì chứ, chuyện này ai mà chẳng hiểu.
“Hoan nghênh mọi người.” Cảnh Việt hắng giọng, trước khi bắt đầu bài phát biểu vẫn dùng tiếng Trung.
“Khoa học sự sống đang có những bước tiến nhảy vọt, quy tụ ở đây là những chuyên gia tiên phong đến từ nhiều lĩnh vực như di truyền học, tế bào học, y học và triết học. Trong mười bốn ngày tới, chúng ta sẽ tập trung thảo luận về quá trình nuôi cấy tế bào để tạo tuyến thể nhân tạo, cũng như giá trị y học và những vấn đề đạo đức liên quan.”
“Điều đáng nói là, nghiên cứu về tuyến thể nhân tạo không phải do riêng chúng tôi khởi xướng. Trước đó, các tiến sĩ Haiman, Wallen cùng nhiều nhà khoa học đã dành cả đời nghiên cứu và đặt nền móng cho dự án này.”
“Từ trước đến nay, con người luôn không ngừng theo đuổi chân lý về sự sống, giải mã những bí ẩn của sinh mệnh. Chúng ta đã từng đối mặt với những môi trường khắc nghiệt, chiến đấu với bệnh tật, thậm chí tìm cách thay đổi số phận… nhưng chưa bao giờ bỏ cuộc. Chính khoa học sự sống đã dựng nên những bậc thang đưa nhân loại tiến về phía trước.”
Quý Hồi nhìn Cảnh Việt qua ống kính máy quay.
Cậu cảm nhận được nhịp thở của mình ngày càng dồn dập, lồng n.g.ự.c như có ngọn lửa rực cháy, m.á.u huyết sôi trào, như muốn bùng nổ ra ngoài.
Cậu muốn hét lên thật to, muốn dùng tất cả sức lực mà hò reo, muốn hân hoan vì Cảnh Việt, vì những con người không ngừng vươn cao, và vì sự sống mãi trường tồn.
“Việc nuôi cấy tuyến thể nhân tạo sẽ giúp hàng vạn bệnh nhân thoát khỏi sự giày vò của các bệnh liên quan đến tuyến thể. Đồng thời, những thành quả nghiên cứu về tế bào tuyến thể cũng sẽ có đóng góp quan trọng trong lĩnh vực giải mã não bộ và sáng tạo mô hình trí tuệ nhân tạo.”
“Cuối cùng, thay mặt toàn bộ nhóm nghiên cứu, tôi xin gửi lời cảm ơn chân thành đến những người tình nguyện tham gia thử nghiệm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ánh mắt Cảnh Việt quét qua khán phòng, dừng lại đầy dịu dàng nơi Quý Hồi đang ngồi.
“Đây là tuyến thể nhân tạo đầu tiên mà nhân loại nuôi cấy thành công. Chúng tôi gọi nó là: Kỷ Nguyên.”
Quý Hồi run rẩy đến mức không thể cầm nổi máy quay. Cậu buông tay xuống, lặng lẽ nhìn Cảnh Việt.
“Kỷ Nguyên có nghĩa là…” Giọng Cảnh Việt trầm ổn, từng chữ vang lên mạnh mẽ. “Một khởi đầu mới.”
---
Bữa tiệc khiêu vũ được tổ chức tại khách sạn đối diện phòng thí nghiệm, chỉ cách khách sạn nơi Cảnh Việt thuê một con phố.
Quý Hồi không muốn đi. Cậu không muốn gặp lại Vệ Nhiễm, nhưng cái cớ mà cậu đưa ra là… cậu không biết khiêu vũ.
Cảnh Việt đã chuẩn bị sẵn âu phục cho cậu, chọn một chiếc cà vạt phù hợp rồi vứt lên giường, ra lệnh: “Mau thay đồ đi, sắp muộn rồi.”
Trước khi bước vào bữa tiệc, Quý Hồi kéo tay Cảnh Việt, cuối cùng cũng nói ra điều mình băn khoăn:
“Cảnh sư huynh, lát nữa có thể sẽ gặp một người, người ấy—”
“Vệ Nhiễm.” Cảnh Việt cắt ngang, ánh mắt hướng thẳng về phía trước. “Anh biết, thư mời là do chính anh gửi đi.”
Trái tim Quý Hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu hít sâu, tiếp tục nói:
“Vậy… vậy anh có biết chuyện giữa bọn em—”
“Biết.” Cảnh Việt lạnh nhạt ngắt lời. “Chuyện đó không cần nhắc lại.”
Vệ Nhiễm dường như đã đứng chờ sẵn ở cửa. Vừa thấy Quý Hồi, anh ta lập tức bước đến.
“Quý Hồi, tôi còn tưởng cậu đang trốn tôi đấy.”
Quý Hồi lịch sự gật đầu chào rồi lập tức kéo tay Cảnh Việt, kéo mạnh về phía mình.
“Vệ tổng, đây là Cảnh Việt, người yêu của tôi. Cảnh sư huynh, đây là Vệ tổng của Kolan.”
“Người yêu?” Vệ Nhiễm nhướng mày. Anh ta không ngạc nhiên về thân phận của Cảnh Việt, mà bất ngờ vì chính từ “người yêu” thốt ra từ miệng Quý Hồi.
Bởi khi còn ở Kolan, Quý Hồi luôn tránh né anh ta như tránh rắn độc. Sự cẩn trọng và dè dặt ấy khiến Với Nhiễm lúc nào cũng có cảm giác như đang nuôi một cậu con trai.
Một lúc lâu sau, anh ta bật cười.
Chiếc máy ảnh này là món đồ chơi mới Cảnh Việt tặng cậu hôm qua. Cậu chưa quen sử dụng, trên chuyến bay đến Anh vẫn còn loay hoay học theo Cảnh Việt.
Bấm mãi mà màn hình cứ đen thui, Quý Hồi hơi sốt ruột, dừng lại suy nghĩ xem mình đã thao tác sai bước nào.
"Quý Hồi."
Hai chữ vang lên, qua hệ thống âm thanh càng thêm rõ ràng, vọng khắp hội trường yên tĩnh.
Ánh mắt mọi người đồng loạt dừng lại trên người Quý Hồi. Cậu bỗng có cảm giác như học sinh tiểu học bị giáo viên điểm danh, muốn đứng lên nhưng lại không dám, bối rối nhìn lên sân khấu.
Cảnh Việt giơ tay làm động tác xoay ngược lại, vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng ánh mắt lại đầy cưng chiều:
"You forgot to take the lens cap off the camera."
Xanh Xao
(Mọi người bật cười.)
Tiếng cười rất khẽ, không mang ý chế giễu, nhưng Quý Hồi vẫn cảm thấy mất mặt.
Cậu vội tháo nắp ống kính, giơ máy ảnh lên che đi gương mặt đang nóng bừng.
Như để trút giận, cậu chụp mấy tấm liền. Nhưng sau đó lại nghĩ, Cảnh Việt nói tiếng Anh làm gì chứ, chuyện này ai mà chẳng hiểu.
“Hoan nghênh mọi người.” Cảnh Việt hắng giọng, trước khi bắt đầu bài phát biểu vẫn dùng tiếng Trung.
“Khoa học sự sống đang có những bước tiến nhảy vọt, quy tụ ở đây là những chuyên gia tiên phong đến từ nhiều lĩnh vực như di truyền học, tế bào học, y học và triết học. Trong mười bốn ngày tới, chúng ta sẽ tập trung thảo luận về quá trình nuôi cấy tế bào để tạo tuyến thể nhân tạo, cũng như giá trị y học và những vấn đề đạo đức liên quan.”
“Điều đáng nói là, nghiên cứu về tuyến thể nhân tạo không phải do riêng chúng tôi khởi xướng. Trước đó, các tiến sĩ Haiman, Wallen cùng nhiều nhà khoa học đã dành cả đời nghiên cứu và đặt nền móng cho dự án này.”
“Từ trước đến nay, con người luôn không ngừng theo đuổi chân lý về sự sống, giải mã những bí ẩn của sinh mệnh. Chúng ta đã từng đối mặt với những môi trường khắc nghiệt, chiến đấu với bệnh tật, thậm chí tìm cách thay đổi số phận… nhưng chưa bao giờ bỏ cuộc. Chính khoa học sự sống đã dựng nên những bậc thang đưa nhân loại tiến về phía trước.”
Quý Hồi nhìn Cảnh Việt qua ống kính máy quay.
Cậu cảm nhận được nhịp thở của mình ngày càng dồn dập, lồng n.g.ự.c như có ngọn lửa rực cháy, m.á.u huyết sôi trào, như muốn bùng nổ ra ngoài.
Cậu muốn hét lên thật to, muốn dùng tất cả sức lực mà hò reo, muốn hân hoan vì Cảnh Việt, vì những con người không ngừng vươn cao, và vì sự sống mãi trường tồn.
“Việc nuôi cấy tuyến thể nhân tạo sẽ giúp hàng vạn bệnh nhân thoát khỏi sự giày vò của các bệnh liên quan đến tuyến thể. Đồng thời, những thành quả nghiên cứu về tế bào tuyến thể cũng sẽ có đóng góp quan trọng trong lĩnh vực giải mã não bộ và sáng tạo mô hình trí tuệ nhân tạo.”
“Cuối cùng, thay mặt toàn bộ nhóm nghiên cứu, tôi xin gửi lời cảm ơn chân thành đến những người tình nguyện tham gia thử nghiệm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ánh mắt Cảnh Việt quét qua khán phòng, dừng lại đầy dịu dàng nơi Quý Hồi đang ngồi.
“Đây là tuyến thể nhân tạo đầu tiên mà nhân loại nuôi cấy thành công. Chúng tôi gọi nó là: Kỷ Nguyên.”
Quý Hồi run rẩy đến mức không thể cầm nổi máy quay. Cậu buông tay xuống, lặng lẽ nhìn Cảnh Việt.
“Kỷ Nguyên có nghĩa là…” Giọng Cảnh Việt trầm ổn, từng chữ vang lên mạnh mẽ. “Một khởi đầu mới.”
---
Bữa tiệc khiêu vũ được tổ chức tại khách sạn đối diện phòng thí nghiệm, chỉ cách khách sạn nơi Cảnh Việt thuê một con phố.
Quý Hồi không muốn đi. Cậu không muốn gặp lại Vệ Nhiễm, nhưng cái cớ mà cậu đưa ra là… cậu không biết khiêu vũ.
Cảnh Việt đã chuẩn bị sẵn âu phục cho cậu, chọn một chiếc cà vạt phù hợp rồi vứt lên giường, ra lệnh: “Mau thay đồ đi, sắp muộn rồi.”
Trước khi bước vào bữa tiệc, Quý Hồi kéo tay Cảnh Việt, cuối cùng cũng nói ra điều mình băn khoăn:
“Cảnh sư huynh, lát nữa có thể sẽ gặp một người, người ấy—”
“Vệ Nhiễm.” Cảnh Việt cắt ngang, ánh mắt hướng thẳng về phía trước. “Anh biết, thư mời là do chính anh gửi đi.”
Trái tim Quý Hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu hít sâu, tiếp tục nói:
“Vậy… vậy anh có biết chuyện giữa bọn em—”
“Biết.” Cảnh Việt lạnh nhạt ngắt lời. “Chuyện đó không cần nhắc lại.”
Vệ Nhiễm dường như đã đứng chờ sẵn ở cửa. Vừa thấy Quý Hồi, anh ta lập tức bước đến.
“Quý Hồi, tôi còn tưởng cậu đang trốn tôi đấy.”
Quý Hồi lịch sự gật đầu chào rồi lập tức kéo tay Cảnh Việt, kéo mạnh về phía mình.
“Vệ tổng, đây là Cảnh Việt, người yêu của tôi. Cảnh sư huynh, đây là Vệ tổng của Kolan.”
“Người yêu?” Vệ Nhiễm nhướng mày. Anh ta không ngạc nhiên về thân phận của Cảnh Việt, mà bất ngờ vì chính từ “người yêu” thốt ra từ miệng Quý Hồi.
Bởi khi còn ở Kolan, Quý Hồi luôn tránh né anh ta như tránh rắn độc. Sự cẩn trọng và dè dặt ấy khiến Với Nhiễm lúc nào cũng có cảm giác như đang nuôi một cậu con trai.
Một lúc lâu sau, anh ta bật cười.