Nếu không phải nể tình đệ ấy từng đổ m.á.u vì tông môn, thì đã sớm bị đuổi ra ngoài rồi.
Ta nhìn thiếu niên trước mắt.
Hôm nay vốn dĩ đệ ấy không có tư cách tham dự.
Nhưng đệ ấy lại cố chấp đứng ở đây.
Dù bị xô đẩy chế giễu đủ kiểu, tay đệ ấy vẫn giấu trong tay áo, chưa từng đưa ra.
Giờ phút này thấy ta đưa tay ra, đệ ấy vừa khó tin vừa vô tội nhìn ta.
Khóe mắt hơi đỏ, ngấn nước long lanh, tuấn mỹ vô song.
Ta nhìn đến thất thần, trước kia chẳng lẽ bị mù sao?
Trong lòng vừa thoáng qua một tia thương tiếc.
Trước mắt hiện lên dòng bình luận.
[Haizz, ai nói hắn phế? Biết chân thân của hắn là gì không?! Đệ nhất chiến lực vang danh, mọi mặt luôn đó, hắc hắc]
Chân thân gì? Chân thân của đệ ấy rốt cuộc là gì?
Lại có một dòng khác hiện lên.
[Quan trọng là bây giờ chọn hắn, tiểu nãi lang này thanh thuần dễ lừa dễ dỗ, tu vi cho ngươi, mạng cũng cho ngươi luôn đó]
Hả? Vậy còn để ý chân thân làm gì nữa?!
Ta khẽ gọi tên đệ ấy.
"A Từ?"
Mi mắt tiểu sư đệ run rẩy.
Đệ ấy chậm rãi cẩn thận đưa tay đặt lên tay ta.
Xung quanh toàn là người xem náo nhiệt.
Lòng bàn tay đệ ấy nóng rực, như lửa đốt, khô khốc, nóng bỏng.
Ngay khi nắm lấy tay ta.
Đá nhân duyên trong một khoảnh khắc tỏa sáng rực rỡ, rồi đột nhiên vỡ tan thành tro bụi.
Đây là tình huống chưa từng gặp phải.
Đại sư huynh không khỏi cười nhạt: "Thôi đi, hai người không hợp nhau đâu."
Diệp Từ Sinh bất an nhìn ta.
Ta trực tiếp đan mười ngón tay vào nhau: "Có hợp hay không, không nhọc đại sư huynh lo lắng."
Sư tôn hỏi ta: "Linh Lung, con đã nghĩ kỹ chưa?"
Ta gật đầu.
Tiếng cười khẽ của các sư huynh đệ bên cạnh truyền đến.
"Nhị sư tỷ, đây là cơ hội cuối cùng của tỷ đó, đại sư huynh khó khăn lắm mới chịu mở miệng, bỏ lỡ lần này, sớm muộn gì tỷ cũng hối hận cho xem."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đại sư huynh mặt không cảm xúc nhìn ta.
Lúc này, tiểu sư muội bước lên một bước: "Chọn rồi cũng đâu phải chính thức định rồi đâu, còn thời gian đến khi kết khế chính thức mà, sư tỷ muốn hối hận vẫn còn kịp."
Lời này vừa thốt ra, mày mắt đại sư huynh giãn ra.
Hắn ta nhìn ta vẫn đang nắm tay tiểu sư đệ, cười lạnh một tiếng.
"Nhị sư muội đã quyết định rồi, vậy cứ như thế đi. Bất quá, sư tôn, đệ tử có một kiến nghị nhỏ, việc tông môn đổi khế thay đạo lữ quá dễ dàng, nên nghiêm khắc hơn, nếu tương lai muốn đổi, vậy phải tự mình hạ tình khế huyết chú."
Dưa Hấu
Đám bình luận xôn xao cả lên.
[Không phải chứ, điều kiện này chẳng khác nào phải đem một nửa gia sản tính mạng của mình vô điều kiện cho đạo lữ, trở thành thân xác bù nhìn chắn tai ương cho đạo lữ sao?!]
[Ta cảm thấy nữ phụ sẽ đồng ý đó, cô ta yêu mà.]
[Tức quá, nữ phụ cô nhìn xem tiểu nãi lang bên cạnh cô đi, một ngón tay của cậu ấy cũng hơn cái tên nhanh nam kia rồi.]
[Người ở trên, tốt nhất là bạn đang nói về ngón tay đấy.]
Ta cảm thấy mặt nóng lên, nhiệt độ giữa các ngón tay hình như cũng càng lúc càng nóng hơn.
Theo bản năng muốn rút tay ra.
Tiểu sư đệ lại siết c.h.ặ.t t.a.y ta.
Ta quay đầu nhìn đệ ấy.
Đệ ấy mím môi, vẫn là nhẹ nhàng buông tay ra.
Lúc này, màn hình bình luận nhấp nháy.
[Làm gì vậy, sao lại buông ra? Nữ phụ ơi, cô thương xót cho tiểu nãi lang thuần tình của chúng tôi đi mà.]
【Yêu thầm bao năm, khó khăn lắm mới nắm tay nhau, cứ tưởng là định ước, kết quả chỉ là công cụ chọc tức tình địch】
【Nam phụ thảm quá, trước kia yêu thầm cả đời cũng không dám nói, tu vi mất hết dùng cả bản nguyên lực để giúp nữ phụ lấy Phượng Hoàng Quỳ, bây giờ đến làm công cụ nhỏ cũng chỉ được chưa đến một phút, tự nhiên thấy đau lòng】
Yêu thầm?
Giúp ta lấy Phượng Hoàng Quỳ?
Ta liếc nhìn tiểu sư đệ.
Khóe miệng đệ ấy bầm tím, ẩn hiện vết đỏ sẫm, đúng là dấu vết bị Phượng Hoàng Quỳ thiêu đốt.
Chẳng lẽ cảm giác mát lạnh đột ngột trong lửa ngày hôm đó không phải là ảo giác, mà là đệ ấy?
Vậy trong ảo cảnh, ta vì không bị bỏng mà gần như co rúm người lại... là ở trong lòng đệ ấy sao?
Sau lưng là ánh mắt chế giễu khó hiểu của mọi người.
Ta đổi tay, lại nắm lấy ta
y đệ ấy.
"Nắm tay này, thuận tiện hơn."
Tiểu sư đệ cứng đờ trong giây lát.
Trên màn hình toàn là tiếng hoan hô.
Ta nhìn thiếu niên trước mắt.
Hôm nay vốn dĩ đệ ấy không có tư cách tham dự.
Nhưng đệ ấy lại cố chấp đứng ở đây.
Dù bị xô đẩy chế giễu đủ kiểu, tay đệ ấy vẫn giấu trong tay áo, chưa từng đưa ra.
Giờ phút này thấy ta đưa tay ra, đệ ấy vừa khó tin vừa vô tội nhìn ta.
Khóe mắt hơi đỏ, ngấn nước long lanh, tuấn mỹ vô song.
Ta nhìn đến thất thần, trước kia chẳng lẽ bị mù sao?
Trong lòng vừa thoáng qua một tia thương tiếc.
Trước mắt hiện lên dòng bình luận.
[Haizz, ai nói hắn phế? Biết chân thân của hắn là gì không?! Đệ nhất chiến lực vang danh, mọi mặt luôn đó, hắc hắc]
Chân thân gì? Chân thân của đệ ấy rốt cuộc là gì?
Lại có một dòng khác hiện lên.
[Quan trọng là bây giờ chọn hắn, tiểu nãi lang này thanh thuần dễ lừa dễ dỗ, tu vi cho ngươi, mạng cũng cho ngươi luôn đó]
Hả? Vậy còn để ý chân thân làm gì nữa?!
Ta khẽ gọi tên đệ ấy.
"A Từ?"
Mi mắt tiểu sư đệ run rẩy.
Đệ ấy chậm rãi cẩn thận đưa tay đặt lên tay ta.
Xung quanh toàn là người xem náo nhiệt.
Lòng bàn tay đệ ấy nóng rực, như lửa đốt, khô khốc, nóng bỏng.
Ngay khi nắm lấy tay ta.
Đá nhân duyên trong một khoảnh khắc tỏa sáng rực rỡ, rồi đột nhiên vỡ tan thành tro bụi.
Đây là tình huống chưa từng gặp phải.
Đại sư huynh không khỏi cười nhạt: "Thôi đi, hai người không hợp nhau đâu."
Diệp Từ Sinh bất an nhìn ta.
Ta trực tiếp đan mười ngón tay vào nhau: "Có hợp hay không, không nhọc đại sư huynh lo lắng."
Sư tôn hỏi ta: "Linh Lung, con đã nghĩ kỹ chưa?"
Ta gật đầu.
Tiếng cười khẽ của các sư huynh đệ bên cạnh truyền đến.
"Nhị sư tỷ, đây là cơ hội cuối cùng của tỷ đó, đại sư huynh khó khăn lắm mới chịu mở miệng, bỏ lỡ lần này, sớm muộn gì tỷ cũng hối hận cho xem."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đại sư huynh mặt không cảm xúc nhìn ta.
Lúc này, tiểu sư muội bước lên một bước: "Chọn rồi cũng đâu phải chính thức định rồi đâu, còn thời gian đến khi kết khế chính thức mà, sư tỷ muốn hối hận vẫn còn kịp."
Lời này vừa thốt ra, mày mắt đại sư huynh giãn ra.
Hắn ta nhìn ta vẫn đang nắm tay tiểu sư đệ, cười lạnh một tiếng.
"Nhị sư muội đã quyết định rồi, vậy cứ như thế đi. Bất quá, sư tôn, đệ tử có một kiến nghị nhỏ, việc tông môn đổi khế thay đạo lữ quá dễ dàng, nên nghiêm khắc hơn, nếu tương lai muốn đổi, vậy phải tự mình hạ tình khế huyết chú."
Dưa Hấu
Đám bình luận xôn xao cả lên.
[Không phải chứ, điều kiện này chẳng khác nào phải đem một nửa gia sản tính mạng của mình vô điều kiện cho đạo lữ, trở thành thân xác bù nhìn chắn tai ương cho đạo lữ sao?!]
[Ta cảm thấy nữ phụ sẽ đồng ý đó, cô ta yêu mà.]
[Tức quá, nữ phụ cô nhìn xem tiểu nãi lang bên cạnh cô đi, một ngón tay của cậu ấy cũng hơn cái tên nhanh nam kia rồi.]
[Người ở trên, tốt nhất là bạn đang nói về ngón tay đấy.]
Ta cảm thấy mặt nóng lên, nhiệt độ giữa các ngón tay hình như cũng càng lúc càng nóng hơn.
Theo bản năng muốn rút tay ra.
Tiểu sư đệ lại siết c.h.ặ.t t.a.y ta.
Ta quay đầu nhìn đệ ấy.
Đệ ấy mím môi, vẫn là nhẹ nhàng buông tay ra.
Lúc này, màn hình bình luận nhấp nháy.
[Làm gì vậy, sao lại buông ra? Nữ phụ ơi, cô thương xót cho tiểu nãi lang thuần tình của chúng tôi đi mà.]
【Yêu thầm bao năm, khó khăn lắm mới nắm tay nhau, cứ tưởng là định ước, kết quả chỉ là công cụ chọc tức tình địch】
【Nam phụ thảm quá, trước kia yêu thầm cả đời cũng không dám nói, tu vi mất hết dùng cả bản nguyên lực để giúp nữ phụ lấy Phượng Hoàng Quỳ, bây giờ đến làm công cụ nhỏ cũng chỉ được chưa đến một phút, tự nhiên thấy đau lòng】
Yêu thầm?
Giúp ta lấy Phượng Hoàng Quỳ?
Ta liếc nhìn tiểu sư đệ.
Khóe miệng đệ ấy bầm tím, ẩn hiện vết đỏ sẫm, đúng là dấu vết bị Phượng Hoàng Quỳ thiêu đốt.
Chẳng lẽ cảm giác mát lạnh đột ngột trong lửa ngày hôm đó không phải là ảo giác, mà là đệ ấy?
Vậy trong ảo cảnh, ta vì không bị bỏng mà gần như co rúm người lại... là ở trong lòng đệ ấy sao?
Sau lưng là ánh mắt chế giễu khó hiểu của mọi người.
Ta đổi tay, lại nắm lấy ta
y đệ ấy.
"Nắm tay này, thuận tiện hơn."
Tiểu sư đệ cứng đờ trong giây lát.
Trên màn hình toàn là tiếng hoan hô.