【Má ơi, thấy tai của tiểu nãi lang chưa, đỏ hết cả rồi!】

 

【Tao nghe thấy tiếng thở của ổng rồi, tim đập ít nhất ba trăm nhịp】

 

【Ai hiểu cho tui đi! Thiên tài đệ nhất ngày xưa yêu mà không được, giờ thân tàn ma dại lại được người mình yêu nắm tay! Trời ơi, tui muốn gào thét thay cho tất cả những câu tĩnh tâm chú mà nam phụ đã từng niệm!】

 

【Đừng có, mấy người chỉ lo hoan hô, quên mất bản thể của nam phụ rồi à? Cái tay nhỏ này mà nắm, tối nay chắc ổng không ngủ được mất!】

 

【May mà chưa khai trai, chứ cái kiểu nếm được vị ngọt này, chẳng phải là một khi đã bắt đầu thì không thể dừng lại sao】

 

[Ngốc nghếch, ai nói là không có, các ngươi quên nụ hôn trong bí cảnh rồi à?]

 

[Đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng cho thân thể nhỏ bé yếu ớt của nữ phụ... nhưng mà, tự mình chọn mà! Hắc hắc hắc.]

 

Bản thể? Bản thể gì cơ?

 

Ta ngẩn người một chút, gió núi bên ngoài điện thổi tới, tóc đệ ấy mềm mại như tơ lụa, trông có vẻ là một người đứng đắn.

 

Ở tông môn hơn mười năm, gần như toàn bộ thời gian của ta đều ở Thanh Tịnh Phong của sư tôn.

 

Trong mười chín năm đầu, cái tên ta nghe nhiều nhất chính là của đại sư huynh.

 

Sư tôn nói đại sư huynh tư chất hơn người, rất xứng đôi với ta.

 

Đại sư huynh cũng không hề ghét ta.

 

Thích hắn ta, chuyện đó cứ thế tự nhiên mà xảy ra.

 

Dưa Hấu

Mãi cho đến khi tiểu sư muội và tiểu sư đệ đến.

 

Tiểu sư muội tuy tư chất bình thường, nhưng lại xinh đẹp, tính tình lại đáng yêu.

 

Mọi người đều thích nàng.

 

Cả đại sư huynh cũng vậy.

 

Còn tiểu sư đệ thì ít nói, tư chất lại hơn người, được ca tụng là đệ nhất thiên tài.

 

Trong ấn tượng của ta, đệ ấy từng nói chuyện với ta vài lần, cũng rất biết tôn trọng trưởng bối.

 

Nhưng khi đó, vì đại sư huynh ghét đệ ấy, ta cũng chẳng có chút sắc mặt tốt nào với đệ ấy.

 

Đại sư huynh mất năm năm mới phá cảnh.

 

Đệ ấy chỉ mất ba tháng đã phá, còn nói lần này chậm trễ nên mới muộn.

 

Chuyện đó khiến đại sư huynh giận đến ba ngày không nói lời nào.

 

Đệ ấy còn bảo ta tránh xa tiểu sư muội ra, tiểu sư muội nghe xong khóc ba ngày, khiến đại sư huynh oán trách ta sao lại không dung người đến thế.

 

Giờ phút này đã biết rõ kết cục và nguyên do.

 

Ta chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng áy náy.

 

Tiểu sư đệ là người tốt.

 

Chỉ là không thích nói nhiều mà thôi.

 

Còn về nụ hôn kia...

 

Đó hoàn toàn là một sự cố ngoài ý muốn.

 

Lần đó ở bí cảnh, tiểu sư đệ dẫn cả đám người bọn ta vào, ta và đại sư huynh bị lạc, sau đó trúng phải tình hoa độc.

 

Ta đã nhầm lẫn đệ ấy với người khác.

 

Vừa vụng về vừa thô lỗ hôn đệ ấy, nếu không nhờ đệ ấy cắn đầu lưỡi giải độc cho ta, e là ta đã nhập ma rồi.

 

Nghĩ vậy, ta càng thêm áy náy.

 

Tiểu sư đệ là người đứng đắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Đám bình luận chậm rãi lướt qua.

 

[Ta nhớ nụ hôn đó, lần ấy nam phụ cho nữ phụ m.á.u đầu lưỡi, trong tộc bọn họ đó là định tình đó.]

 

[Nhưng nữ phụ không biết, nàng không những hôn, ôm, về còn chối bỏ, sau đó còn muốn nam phụ quên đi, vĩnh viễn không được nhắc lại.]

 

[Quên? Sao có thể? Với tộc của họ, mỗi lần thân mật đều khắc cốt ghi tâm, chỉ cần thấy nữ phụ là sẽ nhớ lại.]

 

Phía trên toàn là tiếng thở dài và sự bất bình cho số phận bi thảm của ta.

 

[Khó trách sau này nam phụ sinh tâm ma, tẩu hỏa nhập ma.]

 

[Chỉ tiếc, lúc hắn phá giải phong ấn, nữ phụ đã bị hút hết vận thế, hồn phi phách tán, hắn chỉ kịp g.i.ế.c con nhỏ sư muội trộm vận đáng ghét rồi cùng nam chính đồng quy vu tận.]

 

[Đáng tiếc hơn là, nam chính có Hoàng Huyết Thảo cực phẩm do nữ phụ tặng, lại còn trọng sinh!]

 

5

 

Nội dung bình luận càng lúc càng kinh hãi.

 

Giờ ta mới biết.

 

Thì ra thể chất của ta không chỉ đặc biệt với đạo lữ, mà còn đặc biệt với tiểu sư muội.

 

Nàng trời sinh không hợp tu luyện, nhưng lại có mệnh căn cực mạnh, có thể đoạt xác trọng sinh từ cõi chết.

 

Đời trước vì xứng với đại sư huynh, ta đã hao tâm tổn trí, kết quả yêu đan khổ cực tích góp, công pháp liều mạng đoạt được, linh lực bao năm tu luyện, cuối cùng đều bị tiểu sư muội đoạt xác hái quả.

 

Vậy mà, nàng còn ghét bỏ thân thể ta không sạch sẽ.

 

Trước khi đoạt xác, đệ ấy đã bị lột da thay gân từng nhát dao.

 

Ta rùng mình.

 

Tiểu sư đệ đưa tay ôm lấy vai ta: " Tỷ lạnh sao?"

 

Trông đệ ấy thật yếu ớt, mong manh, đẹp đẽ, tuấn tú... thật muốn đẩy ngã.

 

Ta nuốt nước bọt, lắc mạnh đầu, xua đi những ý nghĩ hỗn loạn vừa nảy ra trong đầu.

 

Kệ xác tiểu sư đệ có bản thể là gì, dù là yêu quái thì sao chứ.

 

Đã là đạo lữ của ta, ta đương nhiên phải chăm sóc, bảo vệ đệ ấy thật tốt.

 

Đúng lúc này, giọng của đại sư huynh đột nhiên vang lên từ phía sau.

 

"Linh Lung, sáng mai muội không cần mang canh tiên lan tám cánh đến nữa, ta ngán rồi. Đổi thành tuyết liên tử đi."

 

Ta liếc mắt nhìn hắn ta.

 

Mấy loại tiên thảo linh thực này đều là do ta tốn bao tâm sức nuôi dưỡng và tìm kiếm, hắn ta nói cứ như rau cải ngoài chợ vậy.

 

Ý định buông tay vừa nảy lên, nhìn hắn ta liền thấy không vừa mắt.

 

Ta vốn dĩ là người như vậy, đồ của mình thì càng nhìn càng thích, đồ không phải của mình thì càng ngày càng vô cảm.

 

Giờ nhìn mái tóc có chút bết dầu của đại sư huynh, vạt áo dính bụi, tua kiếm thì sứt mẻ vài sợi, răng còn có một chiếc bị lệch.

 

Ta lại quay sang nhìn tiểu sư đệ.

 

Thật vừa mắt làm sao.

 

Ta kéo tay tiểu sư đệ, không thèm để ý đến đại sư huynh, mỉm cười: "A Từ, chúng ta xuống núi thôi."

 

Tiểu sư đệ nhìn tôi: "Được."

 

Đại sư huynh ở phía sau cười khẩy: "Linh Lung, cho dù muộ

i có trốn đến phàm gian, cũng không thể trốn tránh được trái tim mình đâu. Tự mình chuốc khổ vào thân."

 

Hắn ta giận dữ phẩy tay áo bỏ đi.