Chương 679: Hai miếng t.hịt ba chỉ
Trông Trạch Tiểu Nga từ đầu đến chân đúng kiểu người thật thà, giờ mất việc cũng không đôi co nhiều, chỉ xách hành lý ủ rũ bước đi.
Tống Đàm nhìn theo bóng lưng cô ta, rồi hất chân đá một viên đá nhỏ về phía đống đá vụn dưới chân.
Vừa hay!
Một viên đá “bốp” một tiếng, trúng ngay quai xách của cái túi nhựa đen mà Trạch Tiểu Nga đang cầm. Chỉ nghe “loảng xoảng” một tiếng, đống đồ trong túi nhựa đen văng hết ra ngoài.
Trong đó, nổi bật nhất là hai miếng t.hịt ba chỉ xen kẽ nạc mỡ rõ ràng.
Nhìn thấy cảnh đó, Tống Đàm vừa bực vừa buồn cười, rốt cuộc là vì cái gì đây? Bốn ngàn tệ tiền lương mà còn không bằng hai miếng t.hịt ba chỉ này sao?
Ngô Lan thì tức đến không chịu nổi!
Cả đời này bà ghét nhất là loại người tay chân không sạch sẽ. Thấy cảnh đó, bà lập tức lao tới, túm ngay tóc Trạch Tiểu Nga rồi kéo mạnh sang một bên:
Thao Dang
“Giỏi lắm! Bảo sao mà suốt ngày cứ nằng nặc đòi giúp tôi tiết kiệm tiền, hóa ra là tiết kiệm vào ví cô đấy chứ gì! Này Trạch Tiểu Nga, tôi thấy cô thật thà, lại đáng thương, thêm cả chị Trương Hồng giới thiệu nên tôi mới đồng ý cho cô tới làm. Chứ không muốn làm thì chẳng ai ép buộc cô cả!”
“Giờ hay rồi, lớn từng tuổi này rồi mà còn chẳng biết xấu hổ!”
“Nhà cô nghèo đến mức này sao? Thịt cũng chẳng ăn nổi à? Vậy để tôi gọi điện hỏi thăm con trai cô xem, nó đối xử với mẹ mình kiểu gì vậy?”
Ngô Lan tuôn ra một tràng như pháo liên thanh, vừa mắng vừa chất vấn dồn dập, khiến Trạch Tiểu Nga đang giữ vẻ đáng thương cũng không trụ nổi, mặt mũi bần thần, ngơ ngác chẳng nói nổi câu nào.
Lão Từ, dù đang bực nhưng cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Phải nói sao đây? Đúng là bao lâu không gặp, Ngô Lan vẫn hăng hái như ngày nào!
Sao công trường nhà họ không gặp được người nào lợi hại như vậy nhỉ? Nếu mà có thì cãi nhau với người ta chắc nắm phần thắng lắm đây!
Còn với Ngô Lan, mắng mấy câu như vậy vẫn chưa hả giận.
Hai miếng t.hịt rơi lộ lộ trên đất, chẳng phải là cố ý vả thẳng vào mặt bà sao?
Nghĩ đến đây, Ngô Lan bĩu môi lắc đầu, tay túm c.h.ặ.t tóc Trạch Tiểu Nga lại kéo thêm một cái, khiến cô ta đau đến mức rên lên, nước mắt lưng tròng.
Ngô Lan cười khẩy:
“Cô nói xem, sống mà tính toán chi li đến mức này, chẳng cần mặt mũi mà cũng chẳng phát tài nổi thì chắc là trách số phận nghèo khổ chứ gì?”
Tống Đàm đứng cạnh chứng kiến mà thầm thốt lên trong lòng: …Đỉnh thật!
Lần trước bà cụ Chu đứng trong sân vu oan Kiều Kiều mà mẹ cô còn chưa mắng được sôi nổi như vậy. Nhìn bộ dạng này, e là Ngô Lan còn muốn cho thêm hai cái bạt tai nữa không chừng.
Lúc này, Trạch Tiểu Nga bị Ngô Lan kéo tóc không chút nể nang, đau đến mức nước mắt giàn giụa rồi bật khóc nức nở.
Nhưng lời mắng của Ngô Lan nhanh như chớp, dồn dập như mưa to gió lớn đổ xuống, đến mức bộ dạng đáng thương của Trạch Tiểu Nga hòa lẫn với vẻ đau đớn méo mó trên mặt mà cũng chẳng chen được câu nào.
Mãi đến khi Ngô Lan dừng lại để thở, Trạch Tiểu Nga mới nhân cơ hội ấy mà cuống quýt cầu xin:
“Chị… ôi đau quá… chị ơi, em có lỗi với chị! Em chỉ nghĩ nhà chị có điều kiện, nhà em thì nghèo khó, lâu rồi chưa thấy t.hịt cá nên nhất thời mới mờ mắt… Em thật sự không cố ý đâu!”
“Cô gọi ai là chị hả?”
Ngô Lan thả tóc cô ta ra rồi đẩy mạnh một cái: “Nhìn cái mặt nhăn nheo như tàu lá chuối của cô xem, cũng dám gọi tôi là chị à? Tôi không có đứa em nào đi ăn cắp vặt như cô đâu!”
Nói rồi bà chìa tay ra: “Đền tiền đây!”
Trạch Tiểu Nga sững người.
Cô ta… cô ta dù làm sai thật, nhưng cũng đã làm được hai ngày rồi đấy! Vội vàng đi như vậy, Ngô Lan còn chưa kịp thanh toán tiền công cho cô ta nữa mà?
Sao giờ còn bắt cô ta đền tiền chứ? Rõ ràng miếng t.hịt đó cô ta còn chưa mang đi mà!
Cô ta cố biện minh: “Chỉ có hai miếng t.hịt thôi mà…”
“Chậc!”
Ngô Lan trừng mắt nhìn cô ta: “Đó là hai miếng t.hịt tôi nhìn thấy. Còn lúc tôi không nhìn thấy thì sợ là đã có đến tám miếng, mười miếng rồi ấy chứ!”
Câu này rõ ràng là phóng đại, nhà bà chẳng mua nhiều t.hịt như thế trong hai ngày vừa qua. Nhưng lúc này thì chẳng ai rảnh để giải thích rõ ràng nữa.
“Còn nữa, cô chỉ ăn trộm t.hịt thôi chắc? Còn mấy củ khoai tây trong túi kia thì sao, không đáng tiền à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nói có sách, mách có chứng, khoai tây mua theo bao mà cũng chỉ có năm tệ một cân thôi. Ấy thế mà Trạch Tiểu Nga thó mất bốn, năm củ, toàn là loại to nhất nữa. Rốt cuộc là vì cái gì đây chứ?
Ngô Lan càng mắng càng thấy bực, thật sự không thể hiểu nổi, làm sao trên đời này lại có người nghèo đến mức phải ăn trộm cả khoai tây cơ chứ?
Chuyện còn chưa nói đến việc cô ta có đủ gan để đi trộm nhiều t.hịt như vậy hay không, chỉ riêng chuyện khoai tây thôi cũng chẳng đáng giá gì mà!
Cô ta đứng đực ra, mặt méo xệch như sắp khóc đến nơi.
Ai ngờ Ngô Lan lại lạnh lùng hừ một tiếng:
“Cô nói không đáng giá là không đáng giá chắc? Không đáng giá thì sao cô còn trộm? Còn không phải là thấy khoai tây nhà tôi là loại ngon 5 tệ một cân à?!”
Nói rồi, bà quay sang Tống Đàm:
“Đàm Đàm, cân thử đống khoai này xem nào!”
Trước tình thế đó, Trạch Tiểu Nga á khẩu: …
Cuối cùng, Trạch Tiểu Nga đành phải làm không công hai ngày, còn ngược lại mất thêm 200 tệ, khóc lóc thảm thiết rồi cụp đuôi rời đi.
Bên này, để tránh sau này còn gặp phiền phức, Ngô Lan vội vàng gọi điện thoại sang làng bên kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho một người vốn không quen mà qua vài câu nói đã thành quen. Nhân tiện bà còn mượn cớ tuyển người để giải thích luôn chuyện này.
Mọi người trên núi đang làm việc nghe kể xong thì khỏi cần lo đói bụng nữa, vui vẻ đứng xem màn mắng mỏ này, ai nấy đều thấy sảng khoái trong lòng.
Nhưng sảng khoái thì sảng khoái, chuyện cần giải quyết thì vẫn phải giải quyết thôi.
Ví dụ như... sáng nay ăn gì đây? Không lẽ thật sự phải ăn đống lõi cải thảo già kia sao?
Đúng lúc này, Tiền Thiên Phúc lên tiếng đầy u oán:
“Chẳng phải tôi đã tới rồi à? Sao còn phải tuyển người nữa?”
Ngô Lan cười tươi như hoa:
“Xem thầy nói kìa, tôi chỉ lấy cớ thôi mà. Người mà kiểu này thì dù làng họ có cử ai tới, tôi cũng chẳng cần nữa…”
Tống Đàm cũng cười giả lả khen ngợi:
“Chủ yếu là trước đây không có người chọn nên đành tạm bợ vậy thôi. Bây giờ có thầy Tiền ở đây rồi, dù là đầu bếp làm tiệc quốc yến đến, nhà mình cũng chẳng cần thêm người đâu!”
Tiền Thiên Phúc nghe thế thì hất cằm đầy đắc ý:
“Tiểu Thuận, đi thôi! Cho người ta biết thế nào là cơm canh đúng chuẩn.”
“Được ạ!”
Vương Tiểu Thuận hăng hái nhận lệnh, nhanh nhẹn mang hai miếng t.hịt nhặt được lúc trước ra rửa sạch dưới vòi nước. Sau đó anh ta liếc nhìn nồi cải thảo trên bếp, không khỏi rùng mình hít sâu một hơi.
Cái nồi này mà bảo là cho người ăn thì đúng là thảm họa. Kể cả đầu bếp thần thánh có sống lại cũng khó mà làm ra món gì cho ra hồn từ đống này.
Tống Đàm cũng không nỡ nhìn lâu, dứt khoát bảo Kiều Kiều về nhà lấy hai cái xô:
“Đống rau này lát nữa múc ra cho heo ăn đi.”
Kiều Kiều không vui lắm:
“Chị ơi, rau này nấu xong chẳng thơm gì cả, còn không ngon bằng thức ăn heo thường ngày của mình nữa.”
Hết cách rồi, Tống Đàm đành nói:
“Không thể lãng phí được... Hay là em đem ra chỗ chuồng vịt cho vịt ăn đi.”
Nhưng mà vịt còn phải đẻ trứng nữa mà!
Ngẫm tới ngẫm lui, Kiều Kiều quyết định mang rau đi cho heo ăn là ổn nhất.
Trong lúc đó, Tiền Thiên Phúc và Vương Tiểu Thuận đã rửa sạch cải thảo. Thầy trò hai người ăn ý đến mức đồng loạt đặt cải thảo lên thớt, d.a.o vừa giơ lên liền hạ xuống.
“Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!”
“Cạch cạch cạch cạch!”
Chỉ nghe thấy tiếng d.a.o xắt rau dồn dập, nhanh nhẹn mà dứt khoát. Đống cải thảo được cắt nhỏ tăm tắp, đẩy nhẹ một cái là rơi hết vào cái chậu inox đặt sẵn bên dưới.
Toàn bộ quá trình trôi chảy như nước, mượt mà cực kỳ.
Tống Đàm nhìn theo bóng lưng cô ta, rồi hất chân đá một viên đá nhỏ về phía đống đá vụn dưới chân.
Vừa hay!
Một viên đá “bốp” một tiếng, trúng ngay quai xách của cái túi nhựa đen mà Trạch Tiểu Nga đang cầm. Chỉ nghe “loảng xoảng” một tiếng, đống đồ trong túi nhựa đen văng hết ra ngoài.
Trong đó, nổi bật nhất là hai miếng t.hịt ba chỉ xen kẽ nạc mỡ rõ ràng.
Nhìn thấy cảnh đó, Tống Đàm vừa bực vừa buồn cười, rốt cuộc là vì cái gì đây? Bốn ngàn tệ tiền lương mà còn không bằng hai miếng t.hịt ba chỉ này sao?
Ngô Lan thì tức đến không chịu nổi!
Cả đời này bà ghét nhất là loại người tay chân không sạch sẽ. Thấy cảnh đó, bà lập tức lao tới, túm ngay tóc Trạch Tiểu Nga rồi kéo mạnh sang một bên:
Thao Dang
“Giỏi lắm! Bảo sao mà suốt ngày cứ nằng nặc đòi giúp tôi tiết kiệm tiền, hóa ra là tiết kiệm vào ví cô đấy chứ gì! Này Trạch Tiểu Nga, tôi thấy cô thật thà, lại đáng thương, thêm cả chị Trương Hồng giới thiệu nên tôi mới đồng ý cho cô tới làm. Chứ không muốn làm thì chẳng ai ép buộc cô cả!”
“Giờ hay rồi, lớn từng tuổi này rồi mà còn chẳng biết xấu hổ!”
“Nhà cô nghèo đến mức này sao? Thịt cũng chẳng ăn nổi à? Vậy để tôi gọi điện hỏi thăm con trai cô xem, nó đối xử với mẹ mình kiểu gì vậy?”
Ngô Lan tuôn ra một tràng như pháo liên thanh, vừa mắng vừa chất vấn dồn dập, khiến Trạch Tiểu Nga đang giữ vẻ đáng thương cũng không trụ nổi, mặt mũi bần thần, ngơ ngác chẳng nói nổi câu nào.
Lão Từ, dù đang bực nhưng cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Phải nói sao đây? Đúng là bao lâu không gặp, Ngô Lan vẫn hăng hái như ngày nào!
Sao công trường nhà họ không gặp được người nào lợi hại như vậy nhỉ? Nếu mà có thì cãi nhau với người ta chắc nắm phần thắng lắm đây!
Còn với Ngô Lan, mắng mấy câu như vậy vẫn chưa hả giận.
Hai miếng t.hịt rơi lộ lộ trên đất, chẳng phải là cố ý vả thẳng vào mặt bà sao?
Nghĩ đến đây, Ngô Lan bĩu môi lắc đầu, tay túm c.h.ặ.t tóc Trạch Tiểu Nga lại kéo thêm một cái, khiến cô ta đau đến mức rên lên, nước mắt lưng tròng.
Ngô Lan cười khẩy:
“Cô nói xem, sống mà tính toán chi li đến mức này, chẳng cần mặt mũi mà cũng chẳng phát tài nổi thì chắc là trách số phận nghèo khổ chứ gì?”
Tống Đàm đứng cạnh chứng kiến mà thầm thốt lên trong lòng: …Đỉnh thật!
Lần trước bà cụ Chu đứng trong sân vu oan Kiều Kiều mà mẹ cô còn chưa mắng được sôi nổi như vậy. Nhìn bộ dạng này, e là Ngô Lan còn muốn cho thêm hai cái bạt tai nữa không chừng.
Lúc này, Trạch Tiểu Nga bị Ngô Lan kéo tóc không chút nể nang, đau đến mức nước mắt giàn giụa rồi bật khóc nức nở.
Nhưng lời mắng của Ngô Lan nhanh như chớp, dồn dập như mưa to gió lớn đổ xuống, đến mức bộ dạng đáng thương của Trạch Tiểu Nga hòa lẫn với vẻ đau đớn méo mó trên mặt mà cũng chẳng chen được câu nào.
Mãi đến khi Ngô Lan dừng lại để thở, Trạch Tiểu Nga mới nhân cơ hội ấy mà cuống quýt cầu xin:
“Chị… ôi đau quá… chị ơi, em có lỗi với chị! Em chỉ nghĩ nhà chị có điều kiện, nhà em thì nghèo khó, lâu rồi chưa thấy t.hịt cá nên nhất thời mới mờ mắt… Em thật sự không cố ý đâu!”
“Cô gọi ai là chị hả?”
Ngô Lan thả tóc cô ta ra rồi đẩy mạnh một cái: “Nhìn cái mặt nhăn nheo như tàu lá chuối của cô xem, cũng dám gọi tôi là chị à? Tôi không có đứa em nào đi ăn cắp vặt như cô đâu!”
Nói rồi bà chìa tay ra: “Đền tiền đây!”
Trạch Tiểu Nga sững người.
Cô ta… cô ta dù làm sai thật, nhưng cũng đã làm được hai ngày rồi đấy! Vội vàng đi như vậy, Ngô Lan còn chưa kịp thanh toán tiền công cho cô ta nữa mà?
Sao giờ còn bắt cô ta đền tiền chứ? Rõ ràng miếng t.hịt đó cô ta còn chưa mang đi mà!
Cô ta cố biện minh: “Chỉ có hai miếng t.hịt thôi mà…”
“Chậc!”
Ngô Lan trừng mắt nhìn cô ta: “Đó là hai miếng t.hịt tôi nhìn thấy. Còn lúc tôi không nhìn thấy thì sợ là đã có đến tám miếng, mười miếng rồi ấy chứ!”
Câu này rõ ràng là phóng đại, nhà bà chẳng mua nhiều t.hịt như thế trong hai ngày vừa qua. Nhưng lúc này thì chẳng ai rảnh để giải thích rõ ràng nữa.
“Còn nữa, cô chỉ ăn trộm t.hịt thôi chắc? Còn mấy củ khoai tây trong túi kia thì sao, không đáng tiền à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nói có sách, mách có chứng, khoai tây mua theo bao mà cũng chỉ có năm tệ một cân thôi. Ấy thế mà Trạch Tiểu Nga thó mất bốn, năm củ, toàn là loại to nhất nữa. Rốt cuộc là vì cái gì đây chứ?
Ngô Lan càng mắng càng thấy bực, thật sự không thể hiểu nổi, làm sao trên đời này lại có người nghèo đến mức phải ăn trộm cả khoai tây cơ chứ?
Chuyện còn chưa nói đến việc cô ta có đủ gan để đi trộm nhiều t.hịt như vậy hay không, chỉ riêng chuyện khoai tây thôi cũng chẳng đáng giá gì mà!
Cô ta đứng đực ra, mặt méo xệch như sắp khóc đến nơi.
Ai ngờ Ngô Lan lại lạnh lùng hừ một tiếng:
“Cô nói không đáng giá là không đáng giá chắc? Không đáng giá thì sao cô còn trộm? Còn không phải là thấy khoai tây nhà tôi là loại ngon 5 tệ một cân à?!”
Nói rồi, bà quay sang Tống Đàm:
“Đàm Đàm, cân thử đống khoai này xem nào!”
Trước tình thế đó, Trạch Tiểu Nga á khẩu: …
Cuối cùng, Trạch Tiểu Nga đành phải làm không công hai ngày, còn ngược lại mất thêm 200 tệ, khóc lóc thảm thiết rồi cụp đuôi rời đi.
Bên này, để tránh sau này còn gặp phiền phức, Ngô Lan vội vàng gọi điện thoại sang làng bên kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho một người vốn không quen mà qua vài câu nói đã thành quen. Nhân tiện bà còn mượn cớ tuyển người để giải thích luôn chuyện này.
Mọi người trên núi đang làm việc nghe kể xong thì khỏi cần lo đói bụng nữa, vui vẻ đứng xem màn mắng mỏ này, ai nấy đều thấy sảng khoái trong lòng.
Nhưng sảng khoái thì sảng khoái, chuyện cần giải quyết thì vẫn phải giải quyết thôi.
Ví dụ như... sáng nay ăn gì đây? Không lẽ thật sự phải ăn đống lõi cải thảo già kia sao?
Đúng lúc này, Tiền Thiên Phúc lên tiếng đầy u oán:
“Chẳng phải tôi đã tới rồi à? Sao còn phải tuyển người nữa?”
Ngô Lan cười tươi như hoa:
“Xem thầy nói kìa, tôi chỉ lấy cớ thôi mà. Người mà kiểu này thì dù làng họ có cử ai tới, tôi cũng chẳng cần nữa…”
Tống Đàm cũng cười giả lả khen ngợi:
“Chủ yếu là trước đây không có người chọn nên đành tạm bợ vậy thôi. Bây giờ có thầy Tiền ở đây rồi, dù là đầu bếp làm tiệc quốc yến đến, nhà mình cũng chẳng cần thêm người đâu!”
Tiền Thiên Phúc nghe thế thì hất cằm đầy đắc ý:
“Tiểu Thuận, đi thôi! Cho người ta biết thế nào là cơm canh đúng chuẩn.”
“Được ạ!”
Vương Tiểu Thuận hăng hái nhận lệnh, nhanh nhẹn mang hai miếng t.hịt nhặt được lúc trước ra rửa sạch dưới vòi nước. Sau đó anh ta liếc nhìn nồi cải thảo trên bếp, không khỏi rùng mình hít sâu một hơi.
Cái nồi này mà bảo là cho người ăn thì đúng là thảm họa. Kể cả đầu bếp thần thánh có sống lại cũng khó mà làm ra món gì cho ra hồn từ đống này.
Tống Đàm cũng không nỡ nhìn lâu, dứt khoát bảo Kiều Kiều về nhà lấy hai cái xô:
“Đống rau này lát nữa múc ra cho heo ăn đi.”
Kiều Kiều không vui lắm:
“Chị ơi, rau này nấu xong chẳng thơm gì cả, còn không ngon bằng thức ăn heo thường ngày của mình nữa.”
Hết cách rồi, Tống Đàm đành nói:
“Không thể lãng phí được... Hay là em đem ra chỗ chuồng vịt cho vịt ăn đi.”
Nhưng mà vịt còn phải đẻ trứng nữa mà!
Ngẫm tới ngẫm lui, Kiều Kiều quyết định mang rau đi cho heo ăn là ổn nhất.
Trong lúc đó, Tiền Thiên Phúc và Vương Tiểu Thuận đã rửa sạch cải thảo. Thầy trò hai người ăn ý đến mức đồng loạt đặt cải thảo lên thớt, d.a.o vừa giơ lên liền hạ xuống.
“Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!”
“Cạch cạch cạch cạch!”
Chỉ nghe thấy tiếng d.a.o xắt rau dồn dập, nhanh nhẹn mà dứt khoát. Đống cải thảo được cắt nhỏ tăm tắp, đẩy nhẹ một cái là rơi hết vào cái chậu inox đặt sẵn bên dưới.
Toàn bộ quá trình trôi chảy như nước, mượt mà cực kỳ.