Chương 153: Sự bất quan kỷ
Mùng 9 đầu tháng là ngày tốt, hòa phong tống hỉ, thụy khí thăng lương.

Hôm nay, Đỗ Vị và Lý Thập Tứ Nương sẽ thành thân. Từ sáng sớm, Tiết Bạch cùng Đỗ Ngũ Lang đã có mặt tại Đỗ gia ở An Nhân phường, chuẩn bị bồi Đỗ Vị đến Hữu tướng phủ nghênh thân.

Đôi phu thê Nguyên Tái, Vương Uẩn Tú làm người nhiệt tình, đứng ở sân trước tiếp khách, vừa thấy Tiết Bạch liền niềm nở chào hỏi.

“Tiết lang đến rồi.” Nguyên Tái thân mật, cười nói: “Tiền viện ồn ào lắm, mau vào trong sảnh, để ta dẫn kiến vài vị hảo hữu cho ngươi.”

Hiện tại hắn đã trở thành hạch tâm của Dương đảng, thăng quan tiến chức rất nhanh, xem như cùng Tiết Bạch ngồi chung một chiếc thuyền, dù chưa qua lại nhiều, nhưng không khác “chí hữu” là mấy, lúc này cũng không để ý đến khách khứa khác, chỉ hàn huyên với mình Tiết Bạch.

Vừa đi vừa trò chuyện tới hậu sảnh, nơi đây đã tụ tập khá nhiều người trẻ tuổi.

Đỗ Vị mặc hỷ phục, sắp sửa đi nghênh thân, vẫn không quên tranh luận quốc sách với người khác.

“Ta nói lời thật lòng, triều đình dùng Hồ tướng, phần lớn là dũng mãnh thiện chiến, trung thành quả cảm... Vương Thập Nhị Nương đến rồi, hỏi nàng là rõ.”

“Tân lang còn đang công kích thời chính sao?”

Nguyên Tái cười lớn, không để tâm đến cuộc tranh luận, gần đây trong triều ai cũng bàn chuyện này, hắn đã nghe chán rồi.

Thi lễ xong, hắn giới thiệu một người với Tiết Bạch.

Người này chưa đến ba mươi tuổi, mặc trang phục văn sĩ, vóc dáng cao lớn, khí chất anh tuấn, chính là người vừa cùng Đỗ Vị tranh luận.

“Sầm Tham, tướng môn tử đệ, đỗ Tiến sĩ năm Thiên Bảo thứ ba, hiện là Hữu Nội Suất Phủ Binh tào tham quân.”

“Ngưỡng mộ danh tiếng Sầm huynh đã lâu.”

Tiết Bạch từng nói muốn kết giao với Sầm Tham, nhưng vẫn luôn bận rộn, hôm nay mới được gặp.

“Chúng ta tương giao, Tiết lang đừng câu nệ lễ tiết, phải nói ta mới là người ngưỡng mộ tài danh của ngươi.”

Sầm Tham là người tràn đầy năng lượng, tính cách hào sảng, lập tức mời Tiết Bạch gia nhập vào chủ đề, hỏi: “Có biết ta cùng tân lang đang bàn chuyện gì không?”

Hắn cao lớn lại tuấn lãng, dù đang tranh luận nhưng chẳng hề lộ ra chút nộ khí nào.

Đỗ Vị cũng mỉm cười hỏi: “Triều đình dùng người Hồ làm Tiết độ sứ ở các đạo, Tiết lang nghĩ sao?”

Tiết Bạch không trả lời mà hỏi ngược lại: “Hôm nay là ngày Đỗ huynh thành thân, còn bàn mấy chuyện này làm gì?”

Đỗ Vị nói: “Ta nghĩ triều đình làm vậy, không phải hoàn toàn không có suy tính. Người Hồ quen thuộc vùng biên cương, hiểu phong tục địa phương, dũng quyết thiện chiến là thật. Dám dùng Hồ tướng, cũng thể hiện rõ tấm lòng bao dung của Đại Đường ta.”

“Tân lang nên nghĩ đến thôi trang thi thì hơn (1).” Nguyên Tái cười nói: “Ngươi mau chuẩn bị, để ta tiếp đãi bằng hữu thay.”

Tuy là hảo hữu, nhưng một người là nữ tế của Lý Lâm Phủ, một người là nữ tế của Vương Trung Tự, nay đã có chuyện tránh bàn đến.

Đỗ Vị bèn xin lỗi mọi người.

Tân lang không có mặt, nhưng tranh luận trong sảnh vẫn không ngừng.

“Từ khi lập quốc, biên soái đều là trung hậu danh thần, người có công lớn thường được vào triều làm tướng. Hữu tướng sợ điều này, nên dâng sách bài trừ đối lập, lôi kéo biên tướng mà thôi.”

“Không sai, khai quốc đến nay nhậm dụng biên soái xác thực có ba điều cần chú trọng, đó là không tại chức lâu, không kiêm nhiều nơi, không nắm nhiều quyền. Nhưng từ giữa thời Khai Nguyên, Thánh nhân có chí thu phục tứ di (2), bắt đầu có cửu nhậm; Hoàng tử và Tể tướng làm Tiết độ sứ, bắt đầu có kiêm nhiệm; Vương tướng quân, An tướng quân nắm giữ nhiều đạo, bắt đầu có kiêm thống. Vì thế dùng người Hồ làm tướng vừa quen binh vụ, lại dễ kiểm soát...”

Vương Uẩn Tú không nghe nổi nữa, không khỏi mở miệng nói: “Ý gì vậy? Ngầm nói phụ thân ta khó kiểm soát sao?”

“Thập Nhị Nương đừng giận, ta tuyệt không có ý chê trách lệnh tôn, chúng ta chỉ đang suy đoán quốc sách, bàn vì sao dùng người Hồ làm tướng.”

Vương Uẩn Tú đáp: “Khi nào phụ thân ta không dùng người Hồ? Dưới trướng hắn có Ca Thư Hàn, An Tư Thuận, Lý Quang Bật, chẳng lẽ bị hắn ép không cho lập công sao? Ca Nô còn dám công khai nói biên trấn phải dùng toàn bộ người Hồ là có ý gì?!”

“Cho nên mới nói trong người Hồ đầy ‘bưu hãn cảm chiến, nghĩa dũng trung tâm’ chi sĩ. Như vậy xem ra, chúng ta cùng Vương tướng quân có đồng quan điểm, có thể mạnh dạn dùng Hồ tướng? Dụng nhân không phân Hán Hồ, hữu dung nãi đại (3).”

Nguyên Tái bèn đứng ra bảo vệ thê tử, nói: “Dưới trướng nhạc phụ ta có cả Hán tướng lẫn Hồ tướng, đó mới là hữu dung nãi đại. Ca Nô lại dâng tấu nói toàn biên trấn chỉ nên dùng người Hồ, như thế đâu thể gọi là bao dung nữa chứ?”

Sầm Tham cũng đứng ra hòa giải, nói: “Việc gì cũng có lợi và hại, mọi người tham thảo một hai là được (4), chuẩn bị nghênh thân thôi.”

Vương Uẩn Tú quay sang nhìn Tiết Bạch, ánh mắt đầy hy vọng, hỏi: “Tiết lang có cao kiến gì không?”

Thực ra, cách nhìn của Tiết Bạch rất đơn giản.

Chỉ cần nhìn kết quả là có thể đánh giá một quốc sách, không cần biết xuất phát điểm cao siêu thế nào.

Đến cả cục diện cũng đánh mất rồi, còn nói gì là anh minh?

Thế nhưng, Tiết Bạch mở miệng lại là thái độ như ‘việc không liên quan đến mình’.

“Đây là quân quốc đại sự, ta đâu dám có cao kiến gì?”

Vương Uẩn Tú nghe vậy có phần ngạc nhiên cùng thất vọng.

Tiết Bạch từng chế cự thạch pháo cho Vương Trung Tự, nàng tưởng lần này hắn sẽ lên tiếng hỗ trợ, không ngờ lại nhận được phản ứng thế này.

~~

Trên đường đi nghênh thân, Vương Uẩn Tú khẽ hỏi Nguyên Tái:
“Ngươi nói Quốc cữu có ý muốn lôi kéo phụ thân, vậy sao Tiết lang lại không chịu tỏ thái độ?”

“Tình thế đã khác rồi.”

Nguyên Tái vừa nói vừa quay đầu liếc nhìn, thấy Tiết Bạch đang cùng Sầm Tham cưỡi ngựa song hành, đàm luận thơ ca, hoàn toàn không để ý đến cuộc trò chuyện bên này.

Hắn mới nói nhỏ với thê tử: “Trước đây, Hữu tướng phủ và Đông Cung đều đối phó Tiết lang, nên hắn buộc phải tìm chỗ dựa để tự bảo vệ mình. Nay hắn đã mấy lần dâng bảo, thánh quyến vững chắc, những chuyện này với hắn chẳng còn liên quan, tự nhiên sẽ không muốn dính vào.”

Vương Uẩn Tú lườm Nguyên Tái một cái, nói: “Ngươi tưởng ai cũng như ngươi, thấy chuyện không liên quan là mặc kệ sao?”

“Ta đã khuyên Quốc cữu lôi kéo nhạc phụ rồi.” Nguyên Tái đáp: “Nhưng nếu nhạc phụ không chịu thân cận với Quốc cữu, thì làm sao có chuyện người ta ra tay giúp đỡ vô điều kiện? Cầu Tiết lang thì có ích gì?”

“Nếu phụ thân trở về kinh, ta sẽ khuyên người. Chỉ sợ nếu cứ kéo dài như vậy, không đợi người về, Ca Nô đã bãi quan người mất rồi.”

“Không đâu.” Nguyên Tái quả quyết: “Triều đình muốn điều nhiệm nhạc phụ, nhất định sẽ đợi người về kinh.”

Vương Uẩn Tú vẫn không yên lòng, hỏi: “Vậy... Quốc cữu có thể dâng sớ phản đối chuyện dùng người Hồ ở biên trấn không?”

Nguyên Tái hạ giọng nói: “Chỉ vì để Quốc cữu đồng ý lôi kéo nhạc phụ thôi, ta đã hao hết nước bọt rồi. Huống chi nhạc phụ còn chưa tỏ thái độ, sao có thể lại đi xin Quốc cữu ra mặt nữa?”

……..

Tiết Bạch liếc nhìn phía trước, thấy phu phụ Nguyên Tái đang thì thầm to nhỏ.

Hắn làm như không biết, tiếp tục trò chuyện cùng Sầm Tham, chủ đề không tránh khỏi lại nhắc đến trận tiêu diệt Tiểu Bột Luật Quốc.

“Sầm huynh nguyên lai nhận ra tướng quân Phong Thường Thanh sao?”

“Là Vương Xương Linh dẫn kiến đó.” Sầm Tham nói: “Khi còn trẻ, Vương huynh từng đến Hà Lũng, vượt Ngọc Môn, vì vậy mà quen biết Phong tướng quân. Nghĩ đến câu ‘Hoàng sa trăm trận xuyên kim giáp, không phá Lâu Lan quyết không về’, nay Phong tướng quân đã làm được rồi, chắc hẳn Vương huynh ở Giang Ninh nghe tin chiến thắng, cũng sẽ rất vui.”

“Thì ra là vậy.” Tiết Bạch nói: “Đợi khi tướng sĩ An Tây Quân hồi triều báo công, Sầm huynh giúp ta dẫn kiến một phen được không?”

“Dĩ nhiên rồi…”

Hai người sau đó lại nói đến chuyện Vương Xương Linh bị chèn ép rồi biếm chức.

Sầm Tham tuy còn trẻ nhưng lịch duyệt phong phú. Chưa đầy hai mươi tuổi đã lang bạt bốn phương, sau khi đỗ tiến sĩ, lại tranh thủ ba năm chờ bổ nhiệm chu du khắp Hà Bắc, đúng là "đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường".

Tiết Bạch thoạt nhìn còn trẻ, nhưng kinh lịch càng nhiều, chuyện gì cũng có thể góp lời đôi câu.

….

Chẳng mấy chốc, đã đến Hữu tướng phủ.

Sầm Tham trên lưng ngựa nghiêng người, thì thầm: “Thật hiếm có dịp được vênh váo ở nhà Ca Nô, xem ta đá văng cửa hắn ra sao.”

Nói xong hắn cười ha hả, nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa.

Người này đúng là văn võ song toàn, làm được thơ phú, thi đỗ tiến sĩ, còn tinh thông binh pháp, thân thủ phi phàm.

Tiết Bạch nhìn theo bóng lưng Sầm Tham, không khỏi thầm nghĩ kiểu nam nhi dùng tiêu chuẩn "ra trận làm tướng, vào triều làm tể" để rèn luyện như thế này, e rằng về sau sẽ ngày càng ít đi.

….

Hôm nay Lý Lâm Phủ gả nữ nhi, trong phủ trong phủ tất nhiên giăng đèn kết hoa, tràn ngập không khí vui mừng.

“Tân lang đến rồi!”

“Chi lan mậu thiên tái, cầm sắt nhạc bách niên…” (5)

Nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt, Tiết Bạch chợt nghĩ, nếu mình cưới Lý Đằng Không, thì hôm nay có lẽ cũng thế này a?

Hắn lập tức gạt bỏ, tự nhắc bản thân, nếu còn nghĩ sẽ ảnh hưởng đến chí thượng tiến.

Bỗng nhiên, có một quả tiểu tú cầu bị ném đến chân hắn.

“Hử?”

Đỗ Ngũ Lang đang đứng bên cạnh, cúi đầu nhìn, lập tức cảnh giác, thấp giọng nói: “Hữu tướng phủ còn đến năm sáu vị nữ nhi chưa gả nhỉ? Chớ để các nàng nhìn trúng.”

Tiết Bạch nhìn theo hướng tú cầu lăn đến, liền thấy Lý Tụ đang vẫy tay.

Ban đầu hắn còn tưởng là Lý Đằng Không, hóa ra đoán sai rồi.

“Này, ngươi đi đâu đó?” Đỗ Ngũ Lang kéo hắn lại, nhắc nhở: “Ngã một lần học được khôn, sao ngươi còn muốn đi lung tung nữa?”

“Không sao.”

Tiết Bạch vẫn tiến về phía Lý Tụ.

Đỗ Ngũ Lang bất đắc dĩ, đành nghĩ bụng, cũng không sao, Hữu tướng phủ chẳng thể nào gả hai nữ nhi cho Tiết Bạch được, bảo vệ tốt chính mình quan trọng hơn.

…….

Lý Tụ làm huynh trưởng không thể chê chỗ nào, chiếu cố đệ đệ muội muội rất chu toàn, khi Tiết Bạch đến gần, câu đầu tiên hắn nói là: “Ngươi nhìn Đỗ Vị kìa, thật có trách nhiệm biết bao.”

“Có lẽ vài năm nữa, Thập Lang cũng sẽ cảm thấy ta có trách nhiệm?”

“Ngươi yên tâm, chắc chắn là không đâu.” Lý Tụ lắc đầu, nói tiếp:
“Phụ thân muốn gặp ngươi, mời theo ta.”

~~

Hôm nay tướng phủ giá nữ, nhưng Lý Lâm Phủ vẫn ẩn mình trong thư phòng, không chịu lộ diện.

Quả thực hắn rất siêng năng, vẫn đang xử lý công văn.

Điều hiếm thấy là, nay khi gặp Tiết Bạch, hắn đã chịu hạ mình chào hỏi một cách lịch sự: “Tiết lang đến rồi sao, gần đây tạo giấy trúc tiến triển thế nào rồi?”

“Tiến triển chậm chạp, chắc sẽ chưa có thành tựu gì nhanh đâu, Hữu tướng có thể yên tâm.”

Lý Lâm Phủ chỉ chỉ tay vào Tiết Bạch, nặn ra một nụ cười nhàn nhạt như bậc trưởng bối, nói: “Nghe nói gần đây ngươi thường qua lại với Lý Bí?”

“Ta đã học được rất nhiều điều từ Lý tiên sinh.”

“Ồ?”

Lý Lâm Phủ tỏ vẻ hứng thú, kiên nhẫn đến mức khiến người ta không quen.

Bộ dạng ngọt ngào ngoài miệng mà hiểm độc trong lòng như thế này, lại khiến lòng người bất an hơn hẳn dáng vẻ gắt gỏng, kiêu căng như gà chọi lúc trước.

Tiết Bạch vẫn rất bình thản, nói: “Lý tiên sinh khuyên ta nên khiêm nhường hơn, không nên tỏ ra quá mưu cầu lợi ích, quá nóng lòng tiến thân, kẻo khiến người khác sinh lòng cảnh giác. Ta ngẫm thấy rất đúng, điểm này so với Hồ nhi thì còn kém rất xa.”

Câu này là một phép thăm dò, xem Lý Lâm Phủ có cảnh giác với An Lộc Sơn hay không.

Thần sắc Lý Lâm Phủ không hề có chút gợn sóng, trông như mọi thứ đều nằm trong tính toán, nói: “Quả nhiên, bản tướng biết ngươi không hài lòng với quốc sách.”

“Dùng người Hồ cai quản toàn bộ biên trấn,” Tiết Bạch hỏi: “Tấu chương như vậy, Hữu tướng dám nói là không có tư tâm sao?”

“Trọng yếu ư?” Dù sao Lý Lâm Phủ cũng là tể tướng, không thể để một kẻ hậu sinh chỉ trích hành vi của mình, sầm mặt lại, liền nói ngay: “Bản tướng chấp chưởng quốc sự hơn mười năm, hiểu rõ Đại Đường hơn bất kỳ ai, đề xuất chính sách nào, luôn là vì mang lại lợi ích tốt nhất cho Đại Đường.”

Sau đó, hắn nhận ra cũng chẳng cần giải thích gì thêm với Tiết Bạch, bèn nói tiếp: “Ta không hề vi phạm ước định.”

“Thật sao?”

“Bản tướng đã làm hết những gì đáp ứng với ngươi.” Lý Lâm Phủ nói: “Các người muốn kéo Vương Trung Tự về phe mình, chẳng lẽ lại không cho triều đình điều chỉnh tướng lĩnh biên cương?”

Tiết Bạch hỏi: “Hữu tướng gọi ta tới, chỉ để nói những lời này sao?”

“Là để nhắc ngươi, bản tướng đã rất khoan dung với ngươi rồi, còn dám xen vào chuyện của người khác, thì đừng trách bản tướng trở mặt vô tình.”

Hắn đúng là lão mưu thâm toán, khi thương lượng, trước tiên đồng ý để Dương đảng lôi kéo Vương Trung Tự, nhưng vừa quay đầu liền lấy xuống chức Tiết độ sứ tứ trấn. Đây quả thực không tính thất ước, bởi vậy mới cảnh cáo Tiết Bạch đừng có chó cùng rứt giậu.

“Có phải Hữu tướng đã đánh giá quá cao ta rồi không?” Tiết Bạch nói: “Ta là ai chứ? Sao có năng lực xen vào chuyện của người khác? Chỉ cần không ai lại đến gây rắc rối cho ta là tốt rồi.”

Lý Lâm Phủ đưa mắt nhìn hắn, thấy tiểu tử này thật sự có vẻ thờ ơ, bèn nói: “Cuối cùng cũng xem như hiểu chuyện, đi đi.”

Hắn đã sớm đoán rằng Dương đảng muốn lôi kéo Vương Trung Tự, chẳng qua cũng chỉ để giành được một phần ủng hộ từ Tiết độ sứ tứ trấn. Nay đưa ra chính sách “toàn biên trấn dùng người Hồ”, hắn cũng chừa lại một chút cơ hội cho Dương đảng.

Mặt khác, Tiết Bạch thấy chuyện không liên quan đến mình, hoàn toàn có thể đứng ngoài cuộc.

Có thể thấy, thỉnh thoảng không dồn người đến đường cùng, thì họ cũng sẽ biết điều mà im lặng.

~~

Sau khi gặp Lý Lâm Phủ, dường như Tiết Bạch cũng đã nghĩ thông suốt, bước đi chậm lại, dù bận rộn vẫn thong thả ung dung.

Bất ngờ có một nhành hoa từ cửa sổ phía trước bị ném xuống đất, rơi ngay trước mặt hắn, hắn đến gần cửa sổ xem thử, thì thấy Lý Đằng Không và Lý Quý Lan đang đứng bên kia bức tường.

“Quả thật là tiên sinh!”

Lý Quý Lan trông rất vui mừng, tiến lên trước nói: “Ta lại viết thêm mấy hồi hí văn nữa, tiên sinh có rảnh xem giúp không? Nhưng đừng chỉ nói một chữ ‘hảo’ nữa nhé, mong tiên sinh chỉ giáo thêm nhiều điều.”

Nàng có một sự ngưỡng mộ khó hiểu dành cho Tiết Bạch, nên rất nhiệt tình, như thể nếu không có bức tường chắn giữa họ, nàng đã muốn nhào tới gần hắn rồi.

Kể từ khi bị chảy máu mũi lần trước, Tiết Bạch đã ít khi đến Ngọc Chân Quan, dạo này đều là thông qua Nhan Yên bình điểm hí văn.

“Tiên sinh?” Lý Quý Lan hỏi tiếp: “Ngày mai tiên sinh có thể đến Ngọc Chân Quan một chuyến không? Ta còn có vài bài thơ mới, muốn nhờ tiên sinh phẩm giám… Nếu tiên sinh không đến, e rằng ta lại chẳng viết được vở nào ra hồn cả.”

Câu cuối mang theo chút hờn dỗi.

Lý Đằng Không ban đầu còn đứng ung dung chắp tay, nghe đến đây thì tai hơi động, quay sang nhìn Lý Quý Lan, cảm thấy nàng quả là biết cách làm nũng.

Vì hí văn có liên quan đến con đường tiến thân, Tiết Bạch quả nhiên gật đầu nói: “Vậy thì ngày mai ta đến quấy rầy.”

……

“Ngươi xem, Tiết lang không có mặt.”

Vương Uẩn Tú liếc nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói với Nguyên Tái: “Vừa vào Hữu tướng phủ đã bị Ca Nô mời đi rồi.”

“Yên tâm đi, nếu là chuyện trọng yếu, họ sẽ không chờ đến hôm nay mới bàn.”

“Nhưng đủ chứng tỏ, Tiết lang đã có ăn ý với Hữu tướng phủ, sẽ không đứng ra phản đối chính sách ‘toàn biên trấn dùng người Hồ’ nữa, đúng không?”

“Uẩn nương, nàng đúng là bệnh cấp loạn đầu y rồi đấy (6). Tiết lang vẫn chưa có quan chức gì, làm sao phản đối được?” Nguyên Tái nói: “Nếu thực sự lo cho nhạc phụ, thì viết thêm một phong gia tín nữa đi, một là khuyên người thân cận với Quốc cữu, hai là khuyên người mau đánh hạ Thạch Bảo Thành.”

“Tín thì đã viết vài phong rồi, nhưng ngươi chẳng lẽ không biết, phụ thân không dám hồi âm.”

Nguyên Tái ôm lấy thê tử, nhẹ giọng an ủi: “Hãy bình tâm chớ vội, tình hình chưa chắc giống như ngươi nghĩ, biết đâu chuyện này không nhắm vào nhạc phụ thì sao?”

“Chẳng lẽ còn không phải?!”

“Suỵt, tống thân trước đã, đi thôi.”

Vương Uẩn Tú đầy lo lắng, lại nhìn quanh, cuối cùng cũng thấy Tiết Bạch từ lối nhỏ đi ra, liền lập tức chạy đến đón.

………

“Tiết lang. Đỗ Vị đã nghênh thân xong, đi thôi.”

“Được.”

“Trên vai ngươi có vài cánh hoa rơi.”

Vương Uẩn Tú tiện tay phủi vài cánh hoa trên vai Tiết Bạch, tỏ ra thân thiết, rồi bắt chuyện một cách tùy ý: “Ngày mai đến nhà bọn ta ngồi một chút nhé, để Nguyên Tái đãi người bằng rượu ngon, sẵn tiện nếm thử tay nghề của tẩu tử đây.”

“Không được, ngày mai ta đã có hẹn rồi.”

Tiết Bạch từ chối rất dứt khoát.

Nhưng hắn cũng không giả vờ không hiểu, hạ giọng một chút, nói: “Giờ này gió thổi thế kia, tẩu tử hẳn là đang lo lắng về chuyện của Vương tướng quân?”

Vương Uẩn Tú hiếm khi gặp được người chịu nói thẳng với mình, tỏ ra hơi mừng rỡ, gật đầu nói: “Đúng vậy, Công Phụ còn nói không sao, nhưng ta cảm thấy thực sự là nhắm vào phụ thân ta.”

“Vậy thì tẩu tử tìm ta, hay thậm chí tìm Quốc cữu cũng vô ích thôi, đây chân chính là quân quốc đại sự, chúng ta căn bản không chen lời vào được, tẩu tử nên đi tìm Thái tử mới phải.”

“Bọn họ nói là phải cẩn thận tội danh ‘cấu kết Đông Cung’.”

“Vương tướng quân là nghĩa huynh của Thái tử, thiên hạ ai cũng biết, đây chính là căn nguyên của mọi sự nghi kỵ, cứ trốn trốn tránh tránh thì có khác gì yểm nhĩ đạo linh (7)? Thái tử không ra tay, lại trông cậy vào một kẻ bạch thân như ta, chẳng phải rất buồn cười sao?”

Vương Uẩn Tú vẫn còn do dự, lo rằng mình sẽ bị liên lụy bởi Thái tử.

Tiết Bạch thở dài, đành phải khuyên nàng thêm một câu: “Hãy khuyên Thái tử nhận lỗi với Thánh Nhân để tiêu trừ nghi kỵ, Vương tướng quân giữ chức đã lâu, lại kiêm thống tứ trấn, nếu nghi kỵ không biến mất, thì không ai có thể giúp được ngài ấy.”

__________

(1) thôi trang thi: thơ giục trang điểm.

(2) tứ di: là thuật ngữ miệt thị trong lịch sử Trung Quốc hình thành từ thời nhà Chu để chỉ các bộ lạc dân tộc ngoài Trung Nguyên cổ đại bao quanh Trung Quốc.

(3) hữu dung nãi đại: có lòng khoan dung rộng lượng mới có thể đạt được thành tựu lớn.

(4) tham thảo: nghiên cứu + thảo luận.

(5) “Chi lan mậu thiên tái, cầm sắt nhạc bách niên…”: Cỏ chỉ và hoa lan có thể tươi tốt hàng ngàn năm, tiếng đàn cầm và đàn sắt cũng có thể vang vọng suốt trăm năm không dứt.

(6) bệnh cấp loạn đầu y: Khi sự việc trở nên cấp bách, người ta vội vàng tìm cách giải quyết, mà chẳng suy xét điều gì nữa.

(7) yểm nhĩ đạo linh: nghĩa đen là bịt tai mình lại để đi trộm chuông nhà người khác, vì nghĩ rằng không nghe thấy tiếng chuông thì người khác cũng không nghe thấy. Nghĩa bóng là tự lừa dối bản thân, cố tình che giấu một việc rõ ràng không thể che giấu được. Thường dùng để phê phán người ngu muội hoặc cố tình tự dối mình dối người.