14

 

Ta dẫn dắt đệ ấy, nhờ ẩn thân chú mà lặng lẽ lướt qua đám đồng môn đang hạ xuống, từng người một.

 

Mắt đệ ấy càng lúc càng sáng lên.

 

Khi đi ngang qua sư tôn, ta mơ hồ cảm thấy người hình như đã liếc nhìn ta một cái.

 

Nhưng khi nhìn lại, sư tôn chỉ đang nhìn các đệ tử và nói: "Không có ở đây, đi thôi."

 

Đại sư huynh giận dữ hét lên: "Ta biết ngay mà, Linh Lung đang yên đang lành sao lại thay lòng đổi dạ! Thì ra là bị tên này mê hoặc! Ta đã biết, muội sao có thể không thích ta!"

 

Tiểu sư muội đi gọi viện binh mặt trắng bệch trong giây lát, đại sư huynh vội vàng giải thích:

 

"Ta không có ý gì khác. Chỉ là không muốn đồng môn bị yêu quái mê hoặc thôi."

 

Tiểu sư muội dịu dàng nói: "Muội muội hiểu mà, đại sư huynh."

 

Ta quay đầu, dùng khẩu hình nói với tiểu sư đệ:

 

"Ta không có."

 

Ta mới không bị mê hoặc.

 

Bây giờ ta tỉnh táo như vừa ngủ ba ngày dậy vậy.

 

Ta chỉ là nhớ lại một chuyện cũ từ rất nhiều năm trước.

 

15

 

Năm đó, lần đầu tiên ta xuống núi, là để chuẩn bị một món quà tốt nhất cho đại sư huynh.

 

Sau đó, dưới sự giới thiệu đầy mưu đồ của một gã lái buôn ở khách điếm, ta đã đến khu ổ chuột sâu trong ngõ tối của thành Hàm, nơi yêu và tiên nhân sống lẫn lộn.

 

Gã lái buôn nhiệt tình cười híp mắt: "Bảo đảm là thứ tốt nhất. Có hơi đắt một chút, nhưng chỉ cần là đàn ông thì ai cũng thích."

 

Kết quả không ngờ nơi đó lại là một chốn phong nguyệt hỗn tạp.

 

Những quan nhân trong ngõ tối... là Mị Ma.

Dưa Hấu

 

Mị Ma trong giới tu hành còn thấp kém hơn cả Hợp Hoan Tông.

 

Bọn họ xinh đẹp, yếu đuối, phần lớn linh căn khiếm khuyết, chỉ có thể dựa vào người khác, không thể tu hành.

 

Từ trước đến nay, bọn họ bị xem như đồ chơi.

 

Mị Ma nữ lại càng thường xuyên bị ép uống thuốc tuyệt dục rồi bị đem đi khắp nơi làm quà tặng.

 

Hôm đó, khi ta đến, đã bị Mị Ma lộ ra một phần bản thể để giữ khách làm cho kinh ngạc đến ngây người.

 

Dù là tuyệt sắc giai nhân trời sinh, bất kể nam hay nữ.

 

Nhưng lại chìm đắm trong nhơ nhuốc.

 

Lúc vội vã chạy ra ngoài, ta đã nhìn thấy tiểu sư đệ đang bị rao bán.

 

Mẹ của đệ ấy là một Mị Ma nữ, vô tình sinh ra đệ ấy.

 

Sau khi sinh ra, đệ ấy mang hình hài con người, nhưng bị người ta nhận nuôi. Vài năm sau, khi nhà đó có con ruột, liền đem đệ ấy bán đi lần nữa.

 

Chỉ vì chút tiền mà bọn họ nhẫn tâm bán đệ ấy trở về nơi này.

 

"Thật là dơ bẩn." Ta cảm thấy ghê tởm cái người kia.

 

Ta bỏ tiền ra chuộc thân cho đệ ấy.

 

Sau đó đưa cho đệ ấy chút bạc, ta liền tiếp tục đi tìm đại sư huynh.

 

Chuyện này quá đỗi bình thường, ta nhanh chóng quên bẵng, thậm chí còn chẳng nhớ rõ mặt mũi thiếu niên đó.

 

Mãi đến khi ở trong rừng trúc, ta chạm phải cái đuôi mềm mại kia, mới mơ hồ nhớ ra.

 

Đúng rồi, người có thể không bị mê hoặc bởi ảo cảnh tình hương của Yểm Ma, chỉ có Mị Ma trời sinh quyến rũ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Khi Mị Ma động tình, hơi thở sẽ đặc biệt mê hoặc người khác.

 

Ở chợ quỷ có người chuyên thu thập loại mồ hôi này để làm thuốc, một viên đáng giá ngàn vàng.

 

Chỉ một giọt mồ hôi thôi mà đã có hiệu quả mạnh mẽ đến vậy.

 

Thảo nào, trước đây ta cứ hay nghĩ những chuyện không nên nghĩ, thì ra là do bị ảnh hưởng...

 

Bình luận nhảy lên mấy dòng nổi bật.

 

[Nữ phụ định đổ tội háo sắc của mình lên đầu tiểu sư đệ à?]

 

[Từ đầu đến giờ, không biết ai là người động tay động chân.]

 

[Thôi nào, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là nên chữa thương cho tiểu cô gia nhà ta chứ? Ta nhớ có một suối nước nóng ở Nguyệt Cốc, cách thành phía đông năm mươi dặm, ấm lắm.]

 

16

 

Được thôi.

 

Có bình luận hỗ trợ.

 

Ta nhanh chóng tìm được hàn tuyền thích hợp nhất để chữa thương.

 

Hàn tuyền này giống như quẻ âm dương.

 

Một nửa ấm, một nửa lạnh.

 

Đã đến đây rồi.

 

Ta trấn an tiểu sư đệ ở hàn tuyền.

 

Rồi cũng trượt xuống ôn tuyền.

 

Hôm nay tiêu hao quá nhiều.

 

Ta rất nhanh đã thấy buồn ngủ.

 

"Ngươi cứ từ từ ngâm, đợi đến khi hấp thụ hết linh lực trong mấy viên linh thạch này

thì gọi ta."

 

Đệ ấy ngoan ngoãn gật đầu.

 

Bộ dạng nghiêm chỉnh này, đâu giống một Mị Ma.

 

Chẳng giống chút nào.

Ngâm mình một lúc thì buồn ngủ, đầu nghiêng đi, nửa thân người trượt xuống.

 

Trong mơ màng, ta được bàn tay đệ ấy nhanh chóng đỡ dậy.

 

Nhưng rồi lại vội vàng buông ra.

 

Sắc mặt đệ ấy đã tốt hơn nhiều, quay đầu đi giải thích: "Tay ta đã rửa sạch rồi."

 

Ý là không bẩn.

 

Nghĩ lại, nhiều năm như vậy, đệ ấy luôn giữ khoảng cách, trừ khi cần thiết, tuyệt đối không chạm vào ai.

 

Chẳng lẽ là vì... câu nói năm đó của ta – "Thật bẩn."

 

Nhưng ta đang nói về lũ ác nhân buôn người kia mà.

 

Bỗng nhớ đến lời bình luận.

 

[Nữ nhi à, trước kia nàng nói một câu bẩn, tiểu sư đệ đã tan nát cõi lòng rồi, sao có thể để nàng biết được]

 

Tim ta chợt nhói lên.

 

Ta quyết đoán đứng dậy, ngay cả thuật Tẩy Trần cũng không kịp thi triển.

 

Trực t

iếp kéo đệ ấy ra ngoài.