Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Đánh giá: 6/10
Số lượt đánh giá: 1249
Giới thiệu
Tác giả: Trường Yên
Nhân vật chính: Công điên (khờ) hung ác nham hiểm x Mỹ nhân thụ dịu dàng
Tag: Cổ đại, hài, 1v1, HE
Số chương: 82
──── ⑅*❀*⑅ ────
Công là kẻ điên hung ác nham hiểm, một ngày nọ bị thương nặng, đầu va chạm mạnh nên thành kẻ khờ, được thụ bỏ lên lưng lừa chở về nhà.
Thụ là tiên sinh dạy học ở thôn nhỏ trên núi, vì công mất trí mà không tìm được người nhà của hắn nên đành phải nuôi hắn.
Thỉnh thoảng thụ cũng dẫn công đến học đường. Một ngày nọ, sau khi về nhà công rầu rĩ không vui, thụ hỏi hắn bị sao?
Công vừa tức vừa tủi, "Bọn họ đều nói ta được nhặt về!"
Thụ không đành lòng thấy hắn như vậy nên gạt hắn: "Đâu phải nhặt, tiên tử đưa ngươi tới mà."
Công mừng rỡ hỏi: "Vậy ta cũng là tiên sao?"
Thụ: "...... Ừ."
Công: "Vậy ta là tiên gì?"
Thụ liếc nhìn con lừa bên ngoài, "...... Đại tiên lừa."
Sau đó công hết mất trí nhưng lại trở nên xấu tính, thụ tức giận đuổi người ra khỏi thôn.
Công cười lạnh một tiếng, miệng còn cứng hơn chim, "Chỉ là một tên nhà quê, cần gì phải để ý chứ?"
Sau đó nữa thuộc hạ của công chạy đến tìm thụ, khóc ròng nói công lại bị thương nặng nhưng quyết không cho đại phu cứu mà chỉ đòi gặp thụ.
Thuộc hạ: "Xin tiên sinh mau cứu chủ tử nhà ta với!"
Thụ: "Ta là thầy dạy học chứ đâu phải đại phu."
Thuộc hạ: "Chủ tử nói chỉ cần ngươi hôn là hắn khỏe lại ngay."
Thụ: "......"
Nhân vật chính: Công điên (khờ) hung ác nham hiểm x Mỹ nhân thụ dịu dàng
Tag: Cổ đại, hài, 1v1, HE
Số chương: 82
──── ⑅*❀*⑅ ────
Công là kẻ điên hung ác nham hiểm, một ngày nọ bị thương nặng, đầu va chạm mạnh nên thành kẻ khờ, được thụ bỏ lên lưng lừa chở về nhà.
Thụ là tiên sinh dạy học ở thôn nhỏ trên núi, vì công mất trí mà không tìm được người nhà của hắn nên đành phải nuôi hắn.
Thỉnh thoảng thụ cũng dẫn công đến học đường. Một ngày nọ, sau khi về nhà công rầu rĩ không vui, thụ hỏi hắn bị sao?
Công vừa tức vừa tủi, "Bọn họ đều nói ta được nhặt về!"
Thụ không đành lòng thấy hắn như vậy nên gạt hắn: "Đâu phải nhặt, tiên tử đưa ngươi tới mà."
Công mừng rỡ hỏi: "Vậy ta cũng là tiên sao?"
Thụ: "...... Ừ."
Công: "Vậy ta là tiên gì?"
Thụ liếc nhìn con lừa bên ngoài, "...... Đại tiên lừa."
Sau đó công hết mất trí nhưng lại trở nên xấu tính, thụ tức giận đuổi người ra khỏi thôn.
Công cười lạnh một tiếng, miệng còn cứng hơn chim, "Chỉ là một tên nhà quê, cần gì phải để ý chứ?"
Sau đó nữa thuộc hạ của công chạy đến tìm thụ, khóc ròng nói công lại bị thương nặng nhưng quyết không cho đại phu cứu mà chỉ đòi gặp thụ.
Thuộc hạ: "Xin tiên sinh mau cứu chủ tử nhà ta với!"
Thụ: "Ta là thầy dạy học chứ đâu phải đại phu."
Thuộc hạ: "Chủ tử nói chỉ cần ngươi hôn là hắn khỏe lại ngay."
Thụ: "......"
Chương mới cập nhật
Chương 41: Có Bị Chê Cười Không | 4 tháng trước |
Chương 40: Lau Mặt Cho Người Khác | 4 tháng trước |
Chương 39: Thì Ra Là Thích | 4 tháng trước |
Chương 38: Không Ai Giành Với Ngươi | 4 tháng trước |
Chương 37: Đâu Phải Cháo Ta Nấu | 4 tháng trước |
Cùng tác giả
Cùng thể loại
Danh sách chương